NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 169

Thế là tôi đã sạch sẽ, và nếu có một lưỡi lê xỉa tôi ở dọc đường, thì tôi

cũng sẽ tới bệnh viện với một chiếc áo sơ-mi trắng và đôi tất sạch tươm.
Rất có thể người ta sẽ xỉa tôi. Tôi sắp lộn lại tòa Thị chính. Sau đó, tôi sẽ có
quyền biến mất và trốn tránh sự truy nã.

Nhưng xin cô một chút nước hoa Côlônhơ nữa! Cô hàng xóm ơi, tôi

có mùi cá mòi không… Thôi tạm biệt cô!

Người ta sắp bắt ông đấy! Ông Vanhtrax ạ!
Tôi cũng tin như thế.
Vậy ông ở lại đây!

Người ta sẽ đến đây bắt tôi thôi.
Cô hơi đỏ mặt. Chúng tôi vẫn có quan hệ tốt với nhau.
Tôi sẽ giấu anh trong buồng tôi, cô vừa nói, vừa cọ mõm thơm tho vào

bộ râu vẫn sặc mùi cá của tôi!

Không thể được! Nhưng nếu tôi không trở về, cô sẽ gửi quần áo cho

tôi nhé. Và cả nước hoa Côlônhơ…. Nhiều nước hoa Côlônhơ vào! Cảm ơn
cô trước!

Bác gác cổng cho tôi mượn năm phơrăng.
Năm phơrăng! Tôi đã dốc túi, còn lại bao nhiêu nộp cả cho viên thủ

quỹ phiên ban đêm – kể cả số tiền riêng của tôi. Với một trăm xu, tôi có thể
chờ xem tình hình!

Tôi đang ở trong sân, tôi vào đây không đeo gươm và lần này như vào

một nhà tù.

Cánh cửa sắt đã đóng lại theo lệnh của một viên thiếu tá, mà tôi đã

không thấy trong cuộc lộn xộn, bây giờ tôi thất thế rồi thì hắn đến.

Mà thật sự là hắn tin rằng tôi đã định cho bắn hắn, gã khốn khổ!

Và chính là anh của Victo Noa, người đã tiếp tôi ở bên giường chết

của đứa em, xác hãy còn nóng, chính hắn lên tiếng chống lại tôi, gọi tôi và
tố cáo tôi trước đám lính gác mà tôi nhận ra là thuộc một tiểu đoàn do một
tên Bônapactit chỉ huy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.