NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 185

bạn truyền đạt cho anh ấy những nhận xét trên. Tôi mà làm như vậy không
được, tôi sẽ có vẻ lên mặt chỉ huy.

Đồng ý!

Cái anh chàng xanh xao ấy, đang đứng kia, đốc thúc dựng một rào

chướng ngại.

Đấy! Xong rồi. Cậu nhìn xem.
Một hàng lưỡi lê đen ngòm cả một hàng người câm lặng! Đấy là đội

quân của Đuyvan, im lặng như đội quân của Aniban hoặc của Napôlêông,
sau khi có lệnh phải bí mật qua Xanh-Goota hoặc núi Anpơ.

Nhân dân đã phòng bị - đêm nay sẽ đảm bảo.
Nhưng ngày mai, khi mặt trời mọc, cần có một tiếng kèn dữ dội gọi

nhân dân.

Và tôi tới đánh thức một anh bạn.

Tiếng kêu của dân chúng sắp tái bản!…. Anh chạy đi báo tin cho

Macxen, anh xem vấn đề giấy cho nhà in…. Cho tôi ngay một cái bút, để
viết bài đầu tiên!

Và tôi ngồi vào bàn.
Nhưng không! Tôi chẳng viết được.

Máu sôi quá mạnh trong huyết quản tôi; tư tưởng thiêu cháy cả lời

trong óc tôi; câu tôi viết ra có vẻ, hoặc khoa trương quá, hoặc đơn giản quá,
không xứng với tấn bi kịch lớn vừa mở màn, nó như màn sân khấu, có hai
lỗ thủng – do hai phát đạn đâu như bắn giữa trán hai kẻ bị hành hình.

Khi mạch máu tôi đã nguội bớt, khi bên cửa sổ mở, tôi ngồi tựa và

nhìn đăm đăm vào đô thành, thì giấc ngủ và sự yên tĩnh của nó làm tôi phát
sợ!

Thành phố phải chăng không đồng ý với khởi nghĩa. Việc bắn hai viên

tướng, khi xuyên qua mục tiêu con người, phải chăng đã chạm vào trái tim
của Pari không sẵn sàng chiến đấu? Khởi nghĩa phải chăng chỉ là sự nghiệp
của vài thủ lĩnh và vài tiểu đoàn táo bạo?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.