NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 186

Tại sao không thấy có một cơn chuyển mình, một tiếng chân bước,

một tiếng loảng xoảng của vũ khí?

Tôi có nên đi xuống và quay lại chỗ những người khởi nghĩa, chỗ đám

quân đen của Đuy-van, chỗ rào chướng ngại xám của Răng-vi-ê?

Thôi đi! Làm kẻ bênh vực những người nghèo hèn như tôi, tôi vẫn còn

cái lo sợ của bọn mặc áo rơ-đanh-gốt trước những tên tuổi tối tăm!

Và tôi đóng cửa sổ lại trước cái Thành phố bí hiểm và dường như chết,

khi mà người ta bảo là nó hồi sinh! Tôi đã đóng cửa sổ lại, và óc tôi cũng
kín bưng – ý kiến không đến với tôi nữa!

Trên một chiếc ghế trường kỷ lòi cả rơm nhồi, tôi đã trải qua những

giờ đáng lẽ phải đứng, hoặc nằm co, sẵn sàng nổ súng, trên một tấm phản.

Sáng hôm sau, tôi chạy tới những bạn thân.
Họ cũng thế, họ đang chờ đợi – sững sờ vì vụ Mông-mac-trờ như sét

đánh.

Thế mà, trong đám bạn ấy, có những người gan dạ như những lưỡi

kiếm. Điều đó làm tôi vững tâm, và lòng tôi khỏi áy náy.

Đây không phải trước một nguy hiểm các bạn tôi và tôi đã chùn lại cả

một đêm, mà chính là trước một nửa cuộc chiến thắng thu được không có
bọn tôi, chúng tôi có thể bỏ mất nếu vào trận quá muộn.

Tôi đi về phía tòa Thị chính.
- Ủy ban Trung ương ở đâu?

- Ở trên gác. Bên tay phải.
Tôi bước qua những người nằm ngủ vật xuống như những con vật mệt

lử, tên bậc cầu thang. Họ làm tôi nhớ lại những con bò ngã gục trên đường
phố hồi bị vây hãm, dưới ánh trăng phơi ra những thân hình to lớn đỏ hung.

Những người đó, đứng suốt từ rạng đông hôm qua, đã làm nhiệm vụ

và phần việc lao công: họ sau khi dùng lưỡi lê đâm vào ức ngựa bọn đảo
ngũ chop bu Vi-noa, tối đến lại thái bánh, phân phát thức ăn: nhiều người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.