NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 197

cũng là một kẻ khố rách, thì tôi sẽ tống đi Ma-zax chính Vi-lơ-met-xăng,
hắn, anh, tất cả bọn! Các anh đi yêu cầu người ta tóm cổ chúng tôi, và giết
chết báo chí của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi mới thực hiện một nửa
chương trình của các anh thôi… thế mà các anh còn yêu sách! Anh hãy xéo
đi ngay, mau lên! Những người khác có lẽ không rộng lượng như thế này
đâu. Muốn khôn ngoan thì xéo!

Tay ở tòa báo Fi-ga-rô biến mất. Tôi đã cố bênh vực cái thuyết của

tôi.

- Thôi Vanh-trax, cậu im đi! Những chiến sĩ công xã nghe cậu nói sẽ

nghi cậu và nổi giận. Cái tờ báo đã coi họ là con mồi bỏ ngục mà lại có
quyền tái bản để lại chửi bới họ! Cậu có nghĩ thế không?… Mà rồi một
viên đội và một đại đội, không xin lệnh chúng ta và chống lại sự cản trở của
chúng ta, sẽ tới nhảy xổ vào bọn biên tập và sẽ bắn chúng chết tươi… Cậu
ưng thế à?

Anh hăng tiết lên, và xung quanh, mọi người cũng hăng tiết theo.
Người lính gác, mà lưỡi lê lấp lánh qua cửa sổ đứng lại để nghe; và

lúc ông thượng thư ngừng nói, tôi thấy khẩu súng ngọ nguậy và ném cái
bóng đen dài lên bức tường ngập nắng. Con người câm lặng đang làm động
tác nhắm bắn những kẻ tính chuyện giải phóng cái lưỡi cho bọn chửi bới
người nghèo.

- Thế ở Bộ giáo dục? Cậu có biết ai ở đấy không?
- Có chứ! Rui-ê gộc.
Rui-ê, một anh chàng khỏe mạnh chạc bốn chục tuổi, thân hình vạm

vỡ, mặt cứ như bôi cặn rượu vang. Anh ta lắc lư người trong khi đi, vận cái
quần rộng đáy bỏ ống, mũ chụp lên tai, mũi vểnh. Dường như anh khua
chân khua tay để dọn đường cho nhân dân đi đàng sau anh. Người ta tìm
trong bàn tay anh chiếc gậy của người đồng chí trong nhiệm vụ, hoặc chiếc
gậy của viên quản trống mà anh sẽ tung lên trên một binh đoàn không
chính quy.

Anh là người thợ giày, và là người cách mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.