NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 22

chém cũ, sát bên bệnh viện quân y, kế liền Viện Câm Điếc. Quả là xung
quanh đây chẳng có gì là vui vẻ!

- Nhưng ra đứng ở cửa sổ, máy có thể nhìn thấy điện Păngtêông, nơi

một ngày kia mày sẽ đến yên giấc, nếu mày trở thành một vĩ nhân, Acsnun
vừa bảo tôi, vừa cười giễu, khi tới chơi.

Tôi không tin tưởng ở điện Păngtêông, tôi không mơ ước mang danh

vĩ nhân, tôi không tính chuyện trở thành bất tử sau khi chết – tôi chỉ cần
được sống trong khi còn sống!

Tôi bắt đầu đạt được cái đó, nhưng trên đường đi còn nhiều bẩn thỉu

và nhiều buồn rầu.

Người đàn bà hàng xóm trở nên táo tợn; bây giờ chị say sưa rượu chè,

và dẫn trai về buồng chị cùng uống.

Một hôm, một thằng cha say rượu trong bọn đó quịt tiền, và định đánh

chị: chị kêu cứu.

Chính tôi đã vặn cổ tay tên say rượu – hắn đã vớ lấy một con dao trên

đĩa pho-mát và sắp đâm vào bụng người đàn bà. Tôi ẩy hắn ra ngoài hành
lang và đóng sập cửa lại, hắn vừa đập cửa tới hơn mười lăm phút, vừa la
lên: “Có giỏi ra đây, thằng ma cô!”

Ngay sau đó, người ta đuổi cô giáo đi “Chị ta, thế mà từ hai tuần nay,

trả tiền sòng phẳng”, bà chủ nhà nói có ý hơi tiếc. Thế là chỉ còn đám chim
bồ câu ân ái với nhau, và chúng tới ỉa trước cửa sổ buồng tôi, vì không thấy
bánh mì ở cửa sổ bên cạnh nữa.

Tuy vậy, công việc của tôi cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Là vì

gian buồng này giá lạnh, mà đống than của tôi đốt lâu mới cháy! Tôi rét run
người trong khi bật diêm, và dù tôi can đảm ngồi vào bàn mà không đốt lò
sưởi, thì dần dần tôi cũng rùng mình và tư tưởng bay mất.

Tôi đã suy nghĩ nhiều. Tôi đã tới Xanhtờ-Giơnơvievơ để tìm trong

sách những phương pháp đốt lò khả dĩ khiến tôi khỏi phải ngồi lâu, với
chiếc sơ-mi phong phanh trên người trước lò sưởi đầy khói chứ không phải
đầy lửa trong cái rét buổi sáng buốt đói chân trần trụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.