NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 235

Các bạn thứ lỗi cho tôi đã rụt rè… tôi chưa bao giờ nói trước công chúng.
Nhưng lần đầu tiên dám nói, tôi nghĩ rằng tôi đã đưa ra một đề nghị rất hay.
Có điều là chúng ta nên làm mau lên; nếu chúng ta còn bàn tán dài mãi, thì
chẳng bao giờ chúng ta nổ được! Chẳng bao giờ! Lão kết luận với một
tiếng thở dài thườn thượt.

Chính lão đã cứu cho kẻ bị kết án! Người ta cười trước mối lo sợ của

lão không được tan xác bắn lên trời, và người ta chẳng nói tới chuyện đó
nữa.

Khách sạn của các Vĩ nhân

Tôi ở đây từ nửa đêm.
Bọn tôi rất đông. Có mặt hầu hết những người chỉ huy của các quận V

và quận XII không có nhiệm vụ quân sự.

Người ta xẻo một đùi jămbông và tán ngẫu.
- Sôđây, cậu biết chứ gì?… Người ngồi bên trái tôi thốt ra, với một cử

chỉ làm người ta hiểu hết.

Cho đến nay, tôi chưa dính dáng vào một vụ giết người nào cả. Thật là

may!

Nhưng có một vài anh khác phụ trách đồn Pêlagi kể lại cuộc hành

hình.

- Hắn chết như thế nào?
- Không đến nỗi kém.

- Còn bọn cảnh sát?
- Không ra gì.
Những người ngồi ăn nói chuyện đó như nói về một vở kịch mà họ là

khán giả, và trong đó họ không đóng vai gì!

Đến sáng, khi súng lại nổ, họ trở về vị trí, vừa vươn vai vừa ngáp.
Bởi lẽ họ tin chắc rằng thất bại, nên họ rất có thể làm một chén chia

tay, trước khi nhận lấy cái chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.