NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 245

Các ủy viên Công xã chạy đến, xúm lại chen vào chặn đám đông lại.

Người ta thét, người ta chửi… có người khóc!

Người ta ẩy bật Công xã đi!

Ở đàng sau, một ông cụ không đội mũ kê-pi, tóc bạc đẫm mồ hôi và

rối bù, cố theo cho kịp chạy thật nhanh với cặp chân sáu mươi tuổi.

Tôi nhận ra ông cụ.
Ông cụ đi chậm, với cái đầu lắc lư, tôi đã gặp cụ ở nhà cụ Bexlay vào

cuối thời kỳ Đế-chế và trong hồi bị vây. Chúng tôi đã cãi nhau: các cụ cho
tôi là vô kỷ luật và khát máu.

Tôi gọi ông cụ:
Mau lên! Một tay với chúng tôi, năm phút là người ta giết chết họ!
Mối khiếp sợ bắt đầu lan ra phía cạnh bầy người. Có tiếng một chị bán

căng-tin la: “Giết chết đi!”

Ông cụ dừng lại để thở, rồi hai bàn tay nhăn nheo chĩa khẩu súng lên,

cụ cũng thét: “Giết chết đi! giết chết đi!”

- Sao! cụ cũng thế à!…
Cụ ẩy tôi ra như một người điên.

- Xê ra! Để tôi lên! Bọn chúng sáu chục tên phải không?… Thế là vừa

món nợ của tôi! Đúng sáu mươi người tôi thấy bọn chúng vừa đem bắn, sau
khi chúng hứa tha người ta!

- Cụ nghe tôi!
- Anh mặc kệ tôi không tôi bắn anh bây giờ!

Súng nổ một loạt, lúc đầu vài phát lẻ tẻ, sau là một tràng dài, dài… dài

mãi không dứt…

Một số chiến sĩ Công xã quay về, vừa đi vừa nói chuyện.
Trước một cái bàn, trong một tiệm cà-phê nhỏ, ông cụ ngồi đang thấm

mồ hôi trán. Cụ gọi tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.