NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 45

ngã những kẻ xưa kia đã vả vào mặt tôi bằng những tấm giấy trăm phơrăng
của chúng, và khạc nhổ vào những đồng xu của tôi.

Tôi được, cảm ơn!

Tôi ở tờ Figarô chưa được một tuần, thế mà họ đã phải ngán rồi.
Độc giả của tờ báo gồm bọn vô tư lự và bọn sung sướng, những nữ

diễn viên và những người phụ nữ thượng lưu; thực sự là tôi không nên làm
cho họ cười luôn luôn.

Một lần tình cờ, món Vanhtrax nó ngồ ngộ như một cuộc lẻn tới nhà

Rămponô, như một bữa ăn xoàng xĩnh ở thôn trang với bánh mì đen nhúng
sữa trắng, như một buổi viếng thăm của bà lịch sự ở một nhà thợ thuyền có
món xúp thơm ngon – nhưng hàng ngày, không bao giờ!

Thế mà tôi lại không thể và cũng không muốn làm kẻ mua vui của

đường phố.

Tôi đã chẳng mưu phản ai. Khi người ta lấy tôi vào, tôi đã cảm thấy

rất rõ là tôi sẽ phải đấu tranh chống cả xã hội thượng lưu Pari, tôi đã cự
tuyệt túi vàng chừng nào, họ đã không quy định rằng tôi sẽ tự do dẫn dắt
cuộc chiến đấy theo ý muốn.

Họ đã biết là họ tính chuyện với ai.

Hình như không.
Tôi chỉ còn việc cuốn gói: tôi sẽ không phải là tôi với phẩm cách lâm

nguy và tính mạng bị đe dọa trong những ngày tồi tàn để trở thành một kẻ
nhặt tin nơi công xưởng hoặc chốn khuê phòng, một gã thợ kẻ chữ, một tay
nghe lỏm ngoài cửa, một thằng chạy thời sự!

- Tuy nhiên nếu anh muốn… với ngọn bút mô tả của anh!

Vilơmetxăng nói, anh ta muốn giữ tôi lại.

Phải có thế! Tôi có đủ hình dung từ cho phố Brêđa cũng như cho

ngoại ô ở Ăngtoan. Tôi biết bóp ống mầu lên bảng pha màu, cũng như biết
bôi sơn dầu lên khuôn vải hay khắc kim loại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.