NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 63

May sao một người Do thái vẫn cắt may quần áo cho đám bạn tôi –

theo lối góp trả dần – đã nhận đo cho tôi và để tôi tha hồ chọn mẫu trong
cửa hàng. Nhưng anh ta lại cũng phải bán chạy một kiện nhung kẻ, thế là
tôi phải nhận một bộ đồ kiểu thợ mộc.

Tôi lưỡng lữ, tôi thở dài. Tay Do thái viện tới những chính kiến của

tôi. Chỉ một chút nữa, anh ta sẽ cho tôi là thằng phản bội.

- Ong là ngời pênh vực công nhan kê mà! On…g xâu hỏ ví ăn mạc

như họ. Ta không nên tệ pạc mà, chớ ong trẹ ơi, ong pêt rõ họ sẽ lam gì cho
ong.

Cả anh ta nữa!
Biết tin ai: người nghĩa quân, ông chủ hàng cơm, hay lão Sylôc thu nợ

tháng này?

Tin người nào?
Tôi không phải tin cái này hay cái nọ.
Dù đã nổi tiếng như tôi, tôi vẫn lại đâm đầu vào vòng cơ cực xưa kia.

Nhưng lần này, nếu người ta hô: “Cầm vũ khí!” thì khi tôi xuất hiện

người ta sẽ nhận ra tôi, và nếu tôi ăn vận rách rưới, người ta sẽ cúi chào nỗi
khốn khổ của tôi.

Nhưng điều cần là có thể đợi cái lúc chết xứng đáng – thật là khổ tâm

phải mặc bộ đồ của kẻ đầu sai khi người ta đã có một lúc, bước vào con
đường giàu có và vẻ vang.

Chính là tôi đã muốn thế.

Tại sao tôi đã không hạ thấp ngọn cờ của tôi xuống một nấc? Tại sao

tôi đã bệnh vực người nghèo?

Những giá trị là ở đâu: nếu tôi sống bám vào họ - như chấy rận của

họ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.