NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 236

Jill một mình đi dự tiệc song không hiểu sao nàng bỗng có cảm giác lúc
nào cũng có David ở bên. Nàng nâng ly chúc tụng, nhận hoa tặng, ký tên,
khiêu vũ… nhưng trong đầu thì cứ ong ong bởi những gì David Kenyon nói
ra bằng giọng buồn buồn. "Cissy và mẹ anh đã lừa anh… Bọn anh ly dị đã
vài năm… ngày tháng năm nào anh cũng yêu em. Tình yêu của anh duy
nhất chỉ dành cho em…".
Quá nửa đêm Jill mới về đến khách sạn. Nàng đẩy cửa phòng và thấy Toby
nằm bất tỉnh trên sàn, tay vươn về máy điện thoại. Jill làm việc đó thay anh,
gọi cấp cứu.
***
Ba chuyên gia đầu ngành thần kinh của Liên Xô tới bệnh viện gần như
cùng lúc với chiếc xe cấp cứu chở Toby đến. Ai cũng ngỏ lời chia sẻ với
Jill trước khi bắt tay vào việc. Giám đốc bệnh viện đưa nàng vào phòng
riêng của bà y tá trưởng ngồi chờ kết quả. Y như xem lại một bộ phim vậy.
Paris hồi đó cũng khác gì đâu.
Vài giờ sau, mà Jill ngỡ dài như vài năm, cửa phòng bật mở, một người
Nga mặc bộ đồ bệnh viện bước vào, chiếc khẩu trang lủng lẳng một bên tai.
"Tôi là giáo sư bác sỹ Durov", ông ta tự giới thiệu, "tôi phụ trách ca chữa
trị cho chồng bà".
"Tôi muốn được biết hiện anh ấy ra sao, và tới đây sẽ thế nào?".
"Bà Temple, xin bà cứ việc ngồi".
Jill không rõ mình đứng đậy từ lúc nào nữa.
"Xin ông hãy nói hết ra. Tôi chịu đựng được". "Chồng bà bị xuất huyết não.
Còn hai cách gọi nữa: chảy máu não hay đứt mạch máu não. Rất nguy
hiểm, thưa bà, và rất khó chưa. Nếu sống được điều này nói ra kể cũng hơi
sớm, thì ông nhà cũng sẽ không thể đi lại hay nói năng được nữa, dù đầu óc
vẫn hoàn toàn tỉnh táo".
***
David gọi đến vào hôm trước ngày Jill chia tay với Moskva. "Anh biết nói
thế nào để em hiểu là anh rất lấy làm tiếc? Chỉ mong em tin là anh vẫn luôn
bên em và chỉ cần một tiếng gọi từ em là anh sẽ lập tức có mặt. Hãy tin vậy
Jill nhé".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.