NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 31

hai, khi Toby giới thiệu tốp diễn viên nhào lộn người Nhật, khán giả bỗng
vung tay la hét ầm lên. Anh lui vào, ngơ ngác. “Chuyện chó chết gì ấy
nhỉ?”. Nghe anh hỏi, người chủ rạp bực dọc. “Không biết gì à? Mấy giờ
trước bọn Nhật đã tấn công Trân Châu cảng”.
Toby càng ngơ ngác hơn. Chiến tranh là việc của hai quốc gia, của nước
người cầm đầu. Còn đây là các nghệ sĩ, những tay nhào lộn nổi tiếng thế
giới cơ mà.
Buổi diễn tiếp theo, khi đến tiết mục của nhóm người Nhật này, anh giới
thiệu họ là người Phi, buổi sau nữa, họ là người nước Hawaii hạnh phúc,
rồi người Trung Hoa may mắn... Nhưng anh không cứu được, họ vẫn cứ bị
xua đuổi như thường. Rồi anh không cứu được cả anh nữa. Có một phong
thư đang chờ anh, mở đầu bằng câu Chúc mừng anh và kết thúc là chữ ký
của Tống thống Mỹ. Hơn tháng sau, Toby nhập ngũ.
Những cơn đau đầu vẫn tiếp tục xuất hiện và khi đó, Josephine cảm thấy
thái dương nó như bị ép trong chiếc kẹp sắt to tướng. Nó không dám khóc,
vì sợ mẹ cáu. Độ này mẹ nó rất năng đi lễ nhà thờ, vì thấy không nhiều thì
ít hai mẹ con cũng gián tiếp gây ra cái chết của chồng bà. Đó là kết quả của
một lần bà tình cờ nghe mục sư hùng hồn rao giảng. “Các ngươi đầy tội lỗi.
Chúa ghê tởm và sẽ trừng phạt các ngươi, nếu các ngươi không chịu hối
cải...”. Bà bỗng thấy nhẹ nhõm như đang được nghe tận tai những lời Chúa
nói với riêng bà. “Mẹ con mình bị Chúa trừng phạt vì đã giết chết ba con”.
Bà hay nói vậy với con gái, và đầu óc non dại của Josephine hiểu rằng
mình đã làm một cái gì đó không nên làm. Nó rất mong được biết đó là cái
gì để có thể xin mẹ tha thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.