NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 33

như Temple đến rồi đi, song không chịu nản lòng, vẫn muốn thử vận may
lần nữa, rồi lại thêm lần nữa... Anh nói lại với đại tá Beech về Toby, giọng
hào hứng, yêu cầu ông xem có cách nào tạo cho Toby một cơ hội. Đại tá
nghe, gật gù, hứa xem xét nhưng trong đầu đã lập tức gạt phăng. Với ông,
lính, trước tiên phải là lính đã.
Đồng đội nhớ bố mẹ, nhớ vợ, nhớ người yêu...riêng Toby nhớ khán giả,
nhớ đến quay quắt, tưởng đến không chịu nổi. Anh diễn trò ở mọi nơi mọi
lúc, dù người xem chỉ là hai tay binh nhì cùng ca gác nơi xó rừng hoặc gã
trông nom kho thực phẩm. Không sao hết, anh vẫn diễn hăng say như trước
ngàn khán giả. Có lần, đại uý Winters đứng lẫn trong đám người xem, sau
đó bảo riêng với Toby. “Tiếc là không giúp được anh, Temple. Tôi nghĩ anh
có tài đấy. Chiến tranh kết thúc, nếu có dịp ghé ngang Hollywood, hãy nhớ
đến tìm tôi”. Rồi như nhớ ra, anh cười, nói thêm “Tất nhiên, tôi phải còn
sống và còn làm việc ở đó”.
Mấy hôm sau, đơn vị Toby được điều ra mặt trận.
Chiến tranh kết thúc, đọng lại trong ký ức Toby không phải là cảnh đổ nát
hay chết chóc, cũng không phải những thành phố bị chiếm đóng hay giải
phóng, mà đơn giản anh nhớ nhất chỉ là anh ở đâu, với ai và đã diễn trò gì.
Anh nhớ ở Saint-Lo mình đã thành công rực rỡ thế nào trước đám đông tụ
tập ở quảng trường khi bắt chước điệu bộ Bing Grossby. Tại Aachen, anh
kể chuyện vui, làm nhiều điệu bộ lố bịch hàng mấy tiếng liền trước các
thương bệnh binh, có người cười đến nỗi vết khâu bật cả chỉ ra. Còn tại
Metz, người ta lao xuống hầm trú ẩn khi máy bay Đức ập đến, nhưng bắt cả
Toby theo, và anh phải diễn dưới ánh đèn leo lét trong hầm. Còn ở
Cherbourg trên đất Pháp mới hay; Toby cùng đám bạn đi chơi điếm, và
trong khi bạn anh đã lên gác hành sự thì anh vẫn loay hoay diễn trò cho ba
mẹ con bà chủ xem. Họ cười lăn lộn và kết quả anh được dành cho cô điếm
đẹp nhất, khoé cả tay lẫn miệng nhất, mà lại không phải trả đồng nào.
Thế chiến thứ Hai với Toby là vậy đó. Anh ra khỏi nó khi vừa bước vào
tuổi hai nhăm, nhưng vẻ ngoài chẳng thay đổi là bao, khuôn mặt vẫn
nguyên vẻ ngây thơ dễ thương còn đôi mắt vẫn ánh màu xanh biếc ấy. Ai
nấy đều hồi hương với bao hy vọng tràn trề, bao đợi chờ khắc khoải. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.