NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 101

Louise cố gây ấn tượng tốt. Chị biện hộ cho việc hiểu lầm. Viện dẫn

đến chuyện thay đổi địa chỉ. Chị đổ lỗi cho Jacques, chồng chị, người vốn
không mấy biết lo xa và lại rất kín đáo. Chị chối bỏ sự thật, chối bỏ chuyện
đã rõ rành rành. Câu chuyện của chị lộn xộn và đáng thương đến nỗi Paul
phải ngước mắt lên nhìn trời.

“Được rồi, được rồi. Đây là chuyện của chị, thế nên chị hãy giải quyết

đi. Tôi không bao giờ muốn nhận được những thư từ kiểu này nữa.”

Những bức thư đó đã theo chị từ nhà Jacques đến tận căn hộ một phòng

của chị, và rốt cuộc đến tận đây, trong lãnh địa của chị, trong căn nhà chỉ trụ
được nhờ có chị. Họ đã gửi đến đây những hóa đơn chưa trả từ hồi điều trị
cho Jacques, khoản thuế nhà đã tăng thêm và những món tiền vay còn thiếu
khác mà Louise không biết chúng ứng với cái gì. Chị đã ngây thơ nghĩ rằng
rốt cuộc họ sẽ từ bỏ khi phải đối diện với sự im lặng của chị. Rằng chị phải
giả vờ chết, dù gì bây giờ chị cũng chẳng còn đại diện cho điều gì, chẳng
còn sở hữu thứ gì. Họ làm thế này thì có ích gì? Tại sao họ lại phải truy đuổi
chị?

Những bức thư này, chị biết chúng đang ở đâu. Một đống phong bì mà

chị không vứt đi, đặt bên dưới đồng hồ đo điện. Chị những muốn châm một
mồi lửa vào chúng. Dù thế nào, chị cũng chẳng hiểu mấy câu văn dài dằng
dặc ấy, những bảng biểu trải rộng hàng vài trang giấy, những cột số mà con
số tổng cứ không ngừng tăng lên. Giống như khi chị giúp Stéphanie làm bài
tập. Chị thường đọc chính tả cho con bé. Chị thường cố gắng giúp con bé
giải các bài tập toán. Con gái chị vừa chế giễu chị vừa cười: “Dù thế nào, mẹ
cũng có biết gì đâu? Mẹ thật vô dụng.”

Tối đó, sau khi mặc pyjama cho hai đứa trẻ, Louise nấn ná lại trong

phòng chúng. Myriam chờ chị ở cửa ra vào, cô nói thẳng thắn: “Bây giờ chị
có thể về được rồi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Louise những muốn
ở lại biết bao. Ngủ lại đây, dưới chân giường Mila. Chị sẽ không gây tiếng
động, sẽ không làm phiền bất cứ ai. Louise không muốn quay về căn hộ một
phòng của mình. Mỗi tối, chị về muộn hơn một chút và đi bộ trong phố, mắt
nhìn xuống, khăn quấn đến tận cằm. Chị sợ phải gặp chủ nhà, một lão già có
mái tóc màu hung và đôi mắt vằn những tia máu. Một lão hà tiện tin tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.