NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 11

Khi tình cờ gặp Pascal, cô đã coi chuyện đó như một dấu hiệu. Anh bạn

học cũ của cô ở khoa luật đã không nhận ra cô ngay lập tức: cô mặc chiếc
quần quá rộng, đi đôi bốt cũ mòn và búi mái tóc bết bẩn thành một túm. Cô
đang đứng trước vòng quay ngựa gỗ, nơi Mila nhất định không chịu xuống.
“Đây là vòng cuối cùng,” cô nhắc lại mỗi lần con bé lướt qua trước mặt cô
và ra hiệu với cô, nó kiên quyết bíu chặt lấy con ngựa. Cô ngước mắt lên:
Pascal đang cười với cô, hai tay dang rộng để biểu lộ niềm vui sướng và nỗi
ngạc nhiên. Cô cười đáp lại, hai bàn tay bám riết lấy chiếc xe đẩy. Pascal
không có nhiều thời gian, nhưng thật may là anh có hẹn chỉ cách nhà
Myriam vài bước chân. “Dù sao em cũng phải về. Chúng ta đi cùng nhé?”
cô đề nghị anh.

Myriam lao vào Mila, con bé hét lên chói tai. Nó không chịu đi và

Myriam vẫn khăng khăng mỉm cười, vờ như mình đang làm chủ tình huống.
Cô không ngừng nghĩ đến chiếc áo len chui đầu cũ rích đang mặc bên trong
áo măng tô, và Pascal hẳn đã nhìn thấy cái cổ áo sờn rách. Cô cuống quýt
đưa tay lên vuốt tóc hai bên thái dương, như thể chỉ cần làm thế là có thể lập
lại trật tự cho mái tóc khô rối của mình. Pascal tỏ vẻ không nhận thấy điều
gì. Anh nói chuyện với cô về văn phòng luật anh đã mở chung với hai người
bạn cùng khóa, về những khó khăn và những niềm vui khi bắt đầu sự
nghiệp. Cô như nuốt từng lời của anh. Mila không ngừng nói xen vào, và
Myriam sẵn lòng cho con bé mọi thứ để làm nó im miệng. Không rời mắt
khỏi Pascal, cô lục túi áo, túi quần, túi xách, để tìm một cây kẹo mút, một
cái kẹo nhai, bất cứ thứ gì để mua lấy sự im lặng của con gái.

Pascal gần như không nhìn đến hai đứa trẻ. Anh không hỏi cô chúng

tên là gì. Kể cả Adam, cậu bé đang nằm ngủ trong xe đẩy, khuôn mặt thảnh
thơi và đáng yêu, hình như cũng không khiến anh mềm lòng hay xúc động.

“Đến nơi rồi.” Pascal hôn lên má cô. Anh nói: “Anh rất vui vì được gặp

lại em” rồi bước vào trong một tòa nhà, nơi cánh cửa nặng nề màu xanh khi
sập lại đã làm Myriam giật mình. Cô bắt đầu cầu nguyện trong im lặng.
Đứng đó, giữa phố, cô tuyệt vọng đến nỗi tưởng có thể ngồi bệt xuống đất
mà khóc. Lẽ ra cô phải bám chặt lấy chân Pascal, cầu xin anh đưa cô đi,
dành cho cô cơ hội. Khi về đến nhà, cô hoàn toàn suy sụp. Cô ngắm nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.