NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 113

Hai mẹ con không muốn nói chuyện với nhau, dù chỉ để giải khuây.

Ngồi cạnh nhau, hai mẹ con vẫn người nọ lảng tránh người kia, giả vờ quên
rằng họ không chỉ ở một mình. Họ bằng lòng với việc thở thật mạnh, đứng
dậy đi vòng quanh chiếc ghế họ đang ngồi. Hector nhìn vào điện thoại di
động. Anne giữ cái túi xách bằng da giữa hai cánh tay. Họ chán chường
nhưng quá lịch sự và sợ hãi nên không dám tỏ ra dù chỉ một chút xíu ngán
ngẩm trước mặt nữ cảnh sát. Mệt mỏi, phục tùng, họ chờ được thả tự do.

Đại úy in ra một tập tài liệu rồi đưa cho họ.
“Hai người làm ơn ký giúp vào đây, cả đây nữa.”
Anne cúi xuống tờ giấy và không ngước mắt lên, bà hỏi bằng giọng

không âm sắc:

“Louise đã làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị ta bị kết tội giết hai đứa trẻ.”
Đôi mắt đại úy thâm quầng. Hai cái bọng tím xanh và mòng mọng

khiến ánh mắt bà trở nên nặng nề, và thật lạ lùng, chúng khiến bà càng xinh
đẹp hơn.

Hector bước ra phố, trong cái nóng tháng Sáu. Đám con gái thật xinh

đẹp, và cậu muốn lớn lên, muốn được tự do, được là một người đàn ông.
Tuổi mười tám đè nặng lên cậu, cậu những muốn bỏ lại nó sau lưng, giống
như đã bỏ lại mẹ mình trước cửa sở cảnh sát, bà ngơ ngác, đờ đẫn. Cậu nhận
ra cảm giác ban nãy của mình, trước mặt viên cảnh sát, không phải là nỗi
ngạc nhiên hay sửng sốt, mà là sự nhẹ nhõm mênh mông và đau đớn. Thậm
chí là một niềm hân hoan. Như thể cậu vẫn luôn biết rằng một mối đe dọa đã
đè nặng lên cậu, một mối đe dọa vô hình, nồng nặc, khó tả. Một mối đe dọa
mà chỉ riêng mình cậu, bằng đôi mắt và trái tim thơ trẻ, mới có khả năng
nhận biết được. Định mệnh đã muốn nỗi bất hạnh đổ ập xuống nơi khác.

Viên đại úy có vẻ như đã hiểu ra. Lúc trước, bà nhìn chằm chằm vào

khuôn mặt thản nhiên của cậu và mỉm cười với cậu. Như người ta thường
mỉm cười với những người vừa thoát nạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.