NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 114

22

S

uốt đêm, Myriam nghĩ đến bộ xương gà đặt trên bàn bếp. Ngay khi vừa

nhắm mắt, cô lại hình dung ra bộ xương con vật, ngay đó, bên cạnh cô, trên
giường cô.

Cô đã uống một hơi hết cốc rượu vang, tay đặt trên chiếc bàn nhỏ, liếc

mắt quan sát bộ xương. Cô ghê tởm nghĩ đến việc phải chạm vào nó, phải
cảm nhận sự tiếp xúc với nó. Cô có cảm giác kỳ quặc là có thể sẽ xảy ra điều
gì đó, rằng con vật kia có thể sẽ sống lại và nhảy bổ vào mặt cô, bấu vào tóc
cô, đẩy cô áp sát tường. Cô hút một điếu thuốc bên cửa sổ phòng khách rồi
quay trở vào bếp. Cô xỏ một đôi găng tay bằng nhựa và vứt bộ xương vào
thùng rác. Cô cũng vứt luôn chiếc đĩa và mảnh giẻ lau nằm bên cạnh. Cô
mang vứt những túi rác đen đó thật nhanh và đóng sập cánh cửa phòng để
rác sau lưng.

Cô nằm lên giường. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, đến nỗi cô

cảm thấy khó thở. Cô cố gắng ngủ, rồi không chịu nổi nữa, cô gọi cho Paul,
rồi vừa giàn giụa nước mắt, cô vừa kể cho chồng nghe chuyện con gà. Anh
thấy cô đã bi kịch hóa vấn đề. Anh cười nhạo cái kịch bản phim kinh dị tồi
tệ đó. “Dù sao em cũng không để mình rơi vào tình trạng đó chỉ vì chuyện
một con gà đấy chứ?” Anh cố chọc cho cô cười, cố khiến cô nghi ngờ mức
độ trầm trọng của tình hình. Myriam dập máy ngay trước mũi anh. Anh cố
gọi lại nhưng cô không trả lời.

Trong cơn mất ngủ, đầu óc cô ngập tràn những ý nghĩ buộc tội rồi đến

cảm giác tội lỗi. Đầu tiên, cô chửi rủa Louise. Cô tự nhủ chị bị điên rồi.
Thậm chí là nguy hiểm. Rằng chị đang nuôi dưỡng một nỗi căm thù bẩn
thỉu, một nỗi khát khao trả thù đối với ông bà chủ là vợ chồng cô. Myriam tự
trách mình vì đã không đánh giá được mức độ tàn nhẫn mà Louise có thể đạt
đến. Cô nhận thấy chị vú em có thể nổi giận với những chuyện như thế này.
Một lần Mila đánh mất áo gi lê ở trường và Louise rất bực tức chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.