NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 118

đỡ chị. Cô có cảm giác kinh khủng là sự tò mò của cô chẳng khác nào những
cú đánh giáng xuống thân hình mỏng manh của Louise, cái thân hình dường
như đang héo hắt, xanh xao, nhạt nhòa đi từ mấy ngày nay. Trong hành lang
tăm tối, nơi tiếng xì xào như làn sóng bập bềnh mãi không chịu dứt, Myriam
cảm thấy bất lực, bị xâm chiếm bởi nỗi mệt mỏi nặng nề trong tận đáy lòng.

Sáng nay, Paul gọi cho cô. Anh tỏ ra dịu dàng và khoan hòa. Anh xin

lỗi vì đã phản ứng thật ngu ngốc. Vì đã không coi trọng câu chuyện của cô.
“Chúng ta sẽ làm như em muốn, anh nhắc đi nhắc lại. Trong hoàn cảnh này,
chúng ta không thể giữ chị ta lại nữa.” Và anh nói thêm, đầy thực dụng:
“Chúng ta chờ đến mùa hè, chúng ta đi du lịch và khi về chúng ta sẽ khiến
chị ta hiểu rằng chúng ta không thực sự cần đến chị ta nữa.”

Myriam trả lời bằng giọng dửng dưng, không tin tưởng. Cô nhớ lại

niềm vui của hai đứa trẻ khi chúng gặp lại chị vú em sau mấy ngày chị nghỉ
ốm. Nghĩ đến ánh mắt Louise buồn rầu nhìn cô, đến khuôn mặt chị tròn
vành vạnh. Cô vẫn như nghe thấy những lời xin lỗi rối rắm và hơi buồn cười
của chị, nỗi xấu hổ chị cảm thấy vì đã không làm tròn bổn phận. “Chuyện
này sẽ không tái diễn nữa,” chị thường nói thế. “Tôi hứa với hai người.” Tất
nhiên, chỉ cần chấm dứt chuyện đó, dừng mọi thứ ở đó là đủ. Nhưng Louise
có chìa khóa nhà họ, chị biết hết mọi điều, chị đã thâm nhập cuộc sống của
họ sâu đến nỗi dường như bây giờ chị không thể rời đi được. Họ xua đuổi
chị và rồi chị sẽ vẫn quay lại. Họ sẽ nói lời tạm biệt, và rồi chị sẽ lại gõ cửa,
dù sao chị cũng sẽ quay lại, chị sẽ là một mối nguy, giống như một người
tình bị tổn thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.