NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 138

người Trung Hoa gần như không thèm trả lời và lấy lại tờ thực đơn từ tay
chị.

Louise gọi một cốc rượu vang và uống thật chậm rãi. Chị dịu dàng tìm

cách chuyện trò với Mila. Chị đã mang theo vài tờ giấy và mấy cái bút chì,
liền đặt chúng lên bàn. Nhưng Mila không muốn vẽ. Con bé cũng không đói
bụng lắm, nên hầu như không động đến mấy món ăn. Adam xoay trở trong
chiếc xe đẩy, thằng bé dụi mắt bằng hai bàn tay nhỏ xíu nắm chặt.

Louise nhìn ra ngoài qua cửa kính, nhìn đồng hồ, nhìn ra phố, rồi nhìn

cái quầy nơi ông chủ quán đang tì tay lên. Chị gặm móng tay, mỉm cười rồi
ánh mắt chị trở nên mông lung, xa vắng. Chị những muốn làm gì đó để hai
bàn tay được bận rộn, tập trung toàn bộ tâm trí vào một suy nghĩ duy nhất,
nhưng con người chị chỉ còn là những mảnh thủy tinh vỡ, tâm hồn chị bị
ních đầy những sỏi. Chị nhiều lần đưa bàn tay xòe rộng vuốt lên mặt bàn
như để gom nhặt những mẩu vụn vô hình, hoặc để đánh bóng bề mặt lạnh
lẽo đó. Những hình ảnh mờ mịt xâm chiếm đầu óc chị, chẳng có mối liên hệ
nào giữa chúng với nhau, những hình ảnh lướt qua càng lúc càng nhanh, kết
nối ký ức với những niềm tiếc nuối, kết nối những khuôn mặt với những ảo
tưởng chẳng bao giờ thực hiện nổi. Mùi nhựa trong sân bệnh viện nơi người
ta từng đưa chị đi dạo. Tiếng cười của Stéphanie, vừa giòn giã vừa như bị
bóp nghẹt, giống tiếng cười của con linh cẩu. Khuôn mặt những đứa trẻ đã
bị quên lãng, những mái tóc mềm mại dưới ngón tay chị vuốt ve, vị bở của
một chiếc bánh kẹp mứt táo đã khô cứng dưới đáy túi mà chị vẫn ăn. Chị
nghe thấy giọng nói của Bertrand Alizard, giọng chị nói dối, và xen vào đó
là giọng nói của những người khác, tất cả những người từng yêu cầu chị,
khuyên giải chị, ra lệnh cho chị, thậm chí cả giọng nói dịu dàng của nữ nhân
viên tòa án tên là Isabelle như chị vẫn còn nhớ.

Chị mỉm cười với Mila, chị những muốn an ủi con bé. Chị biết rõ là

con bé đang muốn khóc. Chị biết cảm giác đó, cái cảm giác đè nặng lên
ngực ấy, nỗi khó chịu khi phải ở đây. Chị cũng biết rằng Mila đang kiềm
chế, rằng con bé đang cư xử ý tứ theo phép lịch sự thị dân, rằng nó có khả
năng để ý hơn so với những đứa cùng độ tuổi. Louise gọi thêm một cốc rượu
nữa, và vừa uống, chị vừa quan sát con bé dán mắt vào màn hình ti vi, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.