NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 139

chị nhìn thấy rất rõ những đường nét của mẹ con bé bên dưới chiếc mặt nạ
trẻ thơ. Những cử chỉ ngây thơ của con bé đang ẩn chứa mầm mống của nỗi
bực dọc phụ nữ, sự thô bạo của một bà chủ.

Người đàn ông Trung Hoa thu dọn những chiếc cốc không và chiếc đĩa

mới vơi một nửa. Ông ta đặt lên bàn tờ hóa đơn viết nguệch ngoạc trên một
tờ giấy kẻ ô li. Louise không nhúc nhích. Chị chờ cho thời gian trôi đi, chờ
cho đêm trở về khuya, chị nghĩ đến Paul và Myriam, hẳn là đang thích thú vì
được yên thân, vì căn hộ vắng vẻ, vì bữa tối mà chị dọn sẵn trên bàn. Hẳn là
họ đã ăn tối trong tư thế đứng ở phòng bếp, như trước khi hai đứa trẻ ra đời.
Paul rót rượu vang cho vợ, và uống nốt cốc của mình. Lúc này, bàn tay anh
lướt trên da Myriam, và họ cùng cười, họ là như thế, đó là hai con người
đang cười trong tình yêu, trong ham muốn, trong cảnh sỗ sàng.

Cuối cùng Louise cũng đứng dậy. Ba bác cháu ra khỏi nhà hàng. Mila

nhẹ cả người. Mí mắt con bé đã nặng trĩu, lúc này nó chỉ muốn quay về
giường của mình. Trên xe đẩy, Adam đã ngủ thiếp đi. Louise chỉnh lại chăn
cho thằng bé. Đêm vừa buông, mùa đông đang ẩn núp đâu đó liền quay lại
chiếm chỗ, luồn sâu vào bên dưới những lớp quần áo.

Louise nắm tay Mila và hai bác cháu cùng đi bộ, rất lâu, trong một

thành phố Paris nơi tất cả trẻ em đã biến mất. Họ đi dọc khu Các Đại Lộ
Lớn, đi qua trước các nhà hát và những quán cà phê đông nghịt. Họ đi theo
những con phố nhỏ càng lúc càng tối và hẹp, thỉnh thoảng lại gặp phải một
quảng trường nhỏ nơi đám thanh niên ngồi hút cần sa, dựa lưng vào một
thùng rác.

Những con phố đó, Mila không nhận ra chúng. Thứ ánh sáng vàng vọt

chiếu rọi lên những vỉa hè. Con bé thấy những ngôi nhà, những nhà hàng kia
dường như rất xa nhà nó và nó ngước ánh mắt lo lắng lên nhìn Louise. Nó
chờ đợi một câu nói trấn an. Phải chăng là một điều bất ngờ? Nhưng Louise
vẫn đi, đi mãi, chỉ phá vỡ bầu không khí im lặng để thì thầm: “Đi nào, cháu
đi chứ?” Con bé bị trẹo mắt cá chân trên mặt đường, bụng nó thắt lại vì sợ
hãi, nó biết chắc rằng những lời than thở sẽ chỉ khiến mọi việc trầm trọng
hơn. Nó cảm thấy có mè nheo cũng chẳng ích gì. Đến phố Montmartre, Mila
ngắm nghía những cô gái hút thuốc đằng trước mấy quán bar, những cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.