NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 141

26

T

a cảm thấy cô đơn khi ở cùng lũ trẻ. Chúng không quan tâm đến hình

dạng của thế giới chúng ta. Chúng đoán được sự khắc nghiệt, sự đen tối của
thế giới đó, nhưng chẳng muốn biết gì về nó cả. Louise nói chuyện với
chúng và chúng quay mặt đi. Chị cầm lấy tay chúng, ngồi xuống cho ngang
tầm với chúng nhưng chúng đã nhìn đi nơi khác, đã ngắm nghía thứ khác.
Chúng đã tìm thấy một trò chơi khiến chúng có cớ để không phải nghe.
Chúng không giả vờ thương xót những kẻ bất hạnh.

Chị ngồi xuống cạnh Mila. Con bé đang ngồi thu lu trên ghế vẽ tranh.

Nó có thể tập trung suốt gần một tiếng đồng hồ trước những tờ giấy và đống
bút màu. Nó tô màu rất cẩn thận, chăm chú đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Louise thích ngồi bên cạnh con bé, ngắm nghía các màu sắc loang dần ra
trên mặt giấy. Chị lặng lẽ chứng kiến những bông hoa to tướng nở rộ trong
vườn của một ngôi nhà màu cam nơi những nhân vật có bàn tay dài ngoằng
và thân hình lêu đêu nằm ngủ trên thảm cỏ. Mila không để chừa bất kỳ
khoảng trống nào. Những đám mây, những chiếc xe biết bay, những quả
bóng căng phồng che phủ bầu trời bằng một mảng dày đặc lấp lánh.

“Đây là ai đây?” Louise hỏi.
“Đây à?” Mila đặt ngón tay lên một nhân vật to tướng, nằm chiếm hết

quá nửa trang giấy.

“Đây là Mila.”
Louise không còn tìm thấy niềm an ủi khi ở bên hai đứa trẻ nữa. Những

câu chuyện chị kể không còn sinh động và Mila nhận xét với chị như thế.
Những sinh vật huyền bí đã mất đi sức sống và sự huy hoàng. Lúc này, các
nhân vật của chị đã quên mục đích và ý nghĩa cuộc chiến đấu của họ, và
mấy câu chuyện cổ tích của chị chỉ còn kể lại những chuyến đi lang thang
dài dằng dặc, ngắt quãng, lộn xộn, những nàng công chúa bị rơi vào cảnh
nghèo khó, những con rồng ốm yếu, những màn độc thoại ích kỷ mà hai đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.