NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 48

chiếc váy bà Rouvier đã cho chị, cách đây nhiều năm rồi, sau khi nói rõ: “Ô,
chị biết đấy, tôi đã mặc nó rất nhiều lần.”

Hai đứa trẻ đã sẵn sàng. Chị bôi kem chống nắng cho chúng rồi chúng

lao ra bờ cát. Louise ngồi tựa vào một bức tường thấp bằng đá. Dưới bóng
một cây thông, hai đầu gối co lại, chị quan sát ánh nắng lấp lánh trên mặt
biển. Chị chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp đến thế.

Myriam nằm sấp duỗi dài người đọc một cuốn tiểu thuyết. Còn Paul,

sau khi chạy bảy ki lô mét trước bữa ăn sáng, giờ đang gà gật. Louise xây
lâu đài cát. Chị đắp một con rùa thật to mà Adam không ngừng phá hỏng và
chị lại kiên nhẫn xây lại. Mệt mỏi vì nóng, Mila kéo tay chị. “Đi nào, bác
Louise, xuống nước nào.” Chị vú em cưỡng lại. Chị bảo con bé đợi. Bảo con
bé ngồi xuống. “Cháu giúp bác đắp xong con rùa nhé, được không?” Chị chỉ
cho con bé thấy đống vỏ ốc mà chị đã nhặt được và đang nhẹ nhàng đặt lên
mai con rùa khổng lồ.

Cây thông không còn tỏa đủ bóng mát cho ba bác cháu, và cái nóng

càng lúc càng trở nên khó chịu. Louise mướt mát mồ hôi và không còn lý lẽ
gì để phản đối Mila, con bé đã chuyển sang cầu xin chị. Nó nắm lấy tay chị
còn Louise thì không chịu đứng lên. Chị túm lấy cổ tay con bé và đẩy nó
mạnh đến nỗi Mila ngã ra. Louise hét lên: “Cháu bỏ bác ra đi, được không!”

Paul mở mắt. Myriam lao đến bên Mila, con bé khóc và cô an ủi nó. Họ

ném về phía Louise ánh mắt giận dữ và thất vọng. Chị vú em đã lùi lại, xấu
hổ. Họ đang chuẩn bị yêu cầu chị giải thích thì chị thì thầm, thật chậm rãi:
“Tôi đã không nói với hai người, nhưng tôi không biết bơi.”

Paul và Myriam cùng im lặng. Họ ra hiệu cho Mila im lặng, con bé vừa

cười khúc khích. Nó chế giễu: “Bác Louise là em bé. Thậm chí bác còn
không biết bơi.” Paul thấy ngượng và sự ngượng ngùng đó khiến anh nổi
giận. Anh giận Louise vì đã kéo theo cảnh nghèo nàn, nỗi yếm thế của chị
đến tận đây. Vì đã đầu độc cả ngày của họ bằng vẻ mặt khốn khổ. Anh dẫn
hai đứa trẻ đi bơi còn Myriam lại chúi mũi vào cuốn sách.

Buổi sáng thế là bị phá hỏng bởi vẻ rầu rỉ của Louise, và ở bàn ăn kê

ngoài hàng hiên cái quán nhỏ, không ai nói gì. Họ còn chưa ăn xong thì đột
nhiên Paul đứng dậy bế Adam lên. Anh đi đến tận cửa hàng trên bãi biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.