NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 52

Nếu dám, có lẽ chị sẽ đặt bàn tay mình lên tay Paul, siết chặt nó giữa những
ngón tay gầy guộc của mình. Nhưng chị lại không dám.

Chị bị sự thoải mái của Paul quyến rũ. Anh nói đùa với nhân viên phục

vụ, người đã mang cho họ món rượu tiêu cơm. Trong vài ngày, anh đã học
được đủ từ Hy Lạp để khiến những người bán hàng phì cười hoặc giảm giá
cho anh. Mọi người đều nhận ra anh. Trên bãi biển, anh là người mà những
đứa trẻ khác muốn chơi cùng và anh vừa cười vừa chiều theo ý thích của
chúng. Anh cõng chúng trên lưng, anh nhảy ùm xuống nước cùng chúng.
Anh ăn uống ngon miệng đến khó tin. Myriam có vẻ khó chịu chuyện đó,
nhưng Louise lại thấy cảm động trước thói tham ăn khiến anh gọi tất cả các
món có trên thực đơn. “Chúng tôi gọi cả món này nữa. Ăn thử xem sao,
nhỉ?” Và anh dùng tay nhón những miếng thịt, ớt ngọt hoặc pho mát rồi
ngấu nghiến với một niềm vui ngây thơ.

Khi về đến hàng hiên khách sạn, cả ba đều che miệng cười khùng khục

và Louise đặt một ngón tay lên môi. Không nên đánh thức hai đứa trẻ.
Thoáng trách nhiệm đó đột nhiên khiến họ cảm thấy nực cười. Họ đang chơi
đùa như trẻ con, trong khi suốt cả ngày những ý tưởng của bọn trẻ đã kéo họ
nhắm đến một mục tiêu duy nhất. Tối nay, có chút phóng túng bất thường
đang phả vào họ. Cơn say giải thoát họ khỏi những lo lắng chất chồng,
những áp lực mà bọn trẻ gieo vào giữa họ, chồng và vợ, mẹ và vú em.

Louise biết rõ thời khắc này thoáng chốc đến mức nào. Chị thấy rõ ràng

Paul đang thèm thuồng nhìn vào vai vợ. Trong chiếc váy dài màu xanh nhạt,
làn da Myriam lại càng có vẻ mịn màng hơn. Họ bắt đầu nhảy múa, lảo đảo
chuyển từ chân nọ sang chân kia. Họ vụng về, gần như bối rối, và Myriam
cười ngượng nghịu như thể đã lâu lắm rồi không có ai ôm eo cô như vậy.
Như thể cô cảm thấy mình lố bịch khi được người khác khao khát như vậy.
Myriam áp má vào vai chồng. Louise biết rằng họ sẽ dừng lại, nói lời tạm
biệt, giả vờ buồn ngủ. Chị những muốn giữ chân họ, níu lấy họ, cào móng
tay xuống sàn nhà bằng đá. Chị những muốn nhốt họ vào lồng kính, như hai
vũ công bất động và tươi cười, dính chặt vào chân đế của một hộp nhạc. Chị
tự nhủ chị có thể chiêm ngưỡng họ hàng giờ mà không bao giờ chán. Rằng
chị sẽ vui lòng được nhìn ngắm họ sinh sống, được hành động trong bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.