NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 56

Ngày hôm đó, sau giấc ngủ trưa, bà đã mở cửa chớp. Và chính lúc ấy

bà nghe thấy nó. Đa số chúng ta sống mà không bao giờ nghe thấy những
tiếng hét tương tự. Người ta chỉ hét lên như thế trong chiến tranh, trong
những đường hào, ở những thế giới khác, trên những châu lục khác. Đó
không phải dạng tiếng hét có thể cất lên ở đây. Tiếng hét đó kéo dài ít nhất
mười phút, thoát ra gần như một mạch, không hơi thở và không tiếng nói.
Tiếng hét đó trở nên khàn đặc, đầy ắp máu, nước mũi, sự điên cuồng. “Bác
sĩ”, đó là tất cả những gì cuối cùng chị ta thốt ra được. Chị ta không gọi cứu
trợ, chị ta không nói “Cứu” mà nhắc đi nhắc lại, trong những thời khắc hồi
tỉnh hiếm hoi, “Bác sĩ”.

Một tháng trước khi thảm kịch xảy ra, bà Grinberg đã gặp Louise trên

phố. Chị vú em có vẻ lo lắng và cuối cùng đã kể với bà về những vấn đề tiền
nong mà chị ta đang gặp phải. Về người chủ nhà quấy rối chị ta, về những
món nợ chồng chất, về tài khoản của chị ta ở ngân hàng lúc nào cũng trong
tình trạng báo động. Chị ta nói như một quả bóng xì hơi, càng lúc càng
nhanh.

Bà Grinberg đã giả vờ không hiểu gì. Bà đã cúi mặt, đã nói “thời buổi

khó khăn với tất cả mọi người”. Thế rồi Louise túm lấy tay bà. “Tôi không
ăn mày. Tôi có thể làm việc, buổi tối hoặc buổi sáng sớm. Khi hai đứa trẻ
ngủ. Tôi có thể dọn nhà, ủi đồ, bất cứ việc gì bà muốn.” Nếu chị ta không
siết cổ tay bà chặt đến thế, nếu chị ta không nhìn chăm chăm vào mắt bà
bằng đôi mắt đen nhánh đó, như để sỉ nhục hoặc đe dọa, có lẽ bà Rose
Grinberg đã chấp nhận. Và, dù cảnh sát có nói gì đi nữa, có lẽ bà đã thay đổi
được mọi chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.