NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 60

hàng xóm, chị mới biết Stéphanie đang ở miền Nam, con bé đang có người
yêu. Nó di chuyển rất nhiều. Mấy người hàng xóm rất đỗi ngạc nhiên vì
Louise không đòi kể chi tiết, không hỏi thêm, không bắt họ nhắc đi nhắc lại
những thông tin ít ỏi mà họ có được.

Stéphanie đã mất tích. Suốt đời mình, con bé có cảm giác nó làm phiền

người khác. Sự hiện diện của nó khiến Jacques khó chịu, tiếng nó cười làm
những đứa trẻ mà Louise trông giữ thức giấc. Cặp đùi to tướng của nó, dáng
người nặng nề của nó cố ép chặt vào tường, trong hành lang hẹp, để nhường
chỗ cho người khác đi qua. Nó sợ mình làm nghẽn lối đi, sợ bị người ta xô
đẩy, sợ chiếm mất chiếc ghế mà có lẽ một người khác đang muốn ngồi. Khi
nói, nó diễn đạt rất kém. Nó cười và người ta cảm thấy bị xúc phạm, dù
tiếng cười của nó ngây thơ thế nào đi nữa. Cuối cùng, nó đã phát triển được
năng khiếu biến mình thành vô hình, và theo đúng logic, không ồn ào, không
báo trước, như thể đó là định mệnh đương nhiên của nó, con bé biến mất.

Sáng thứ Hai, Louise ra khỏi nhà trước khi trời rạng. Chị đi bộ về phía

ga tàu tốc hành, đổi tuyến ở Auber, chờ trên sân ga, ngược lên phố Lafayette
rồi đi dọc phố Hauteville. Louise là một người lính. Chị bước đi, bằng mọi
giá, giống như một con vật, một con chó đã bị trẻ độc ác bẻ gãy chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.