NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 67

Chị đã gật đầu trước mặt viên chưởng lý, ông ái ngại giải thích với chị

rằng Jacques chỉ để lại một đống nợ nần. Chị nhìn chăm chăm vào cục yết
hầu như thể bị nghiền nát trong cổ áo sơ mi của ông, và giả vờ chấp nhận
hoàn cảnh. Chị chỉ được thừa kế từ Jacques những vụ tranh chấp thất bại,
những vụ kiện đang chờ xử, những hóa đơn phải thanh toán. Ngân hàng đã
cho chị một tháng để rời khỏi căn nhà nhỏ ở Bobigny, vì nó sẽ bị tịch biên.
Louise một mình đóng thùng đồ đạc. Chị cẩn thận xếp mấy thứ mà
Stéphanie bỏ lại. Chị không biết làm gì với những chồng tài liệu mà Jacques
tích trữ. Chị nghĩ đến việc đốt chúng trong khoảnh vườn nhỏ, và tự nhủ rằng
với một chút may mắn, ngọn lửa có thể liếm đến tận tường nhà, tường trong
phố, và thậm chí tường của cả khu. Như thế, toàn bộ phần này của cuộc đời
chị sẽ bốc lên thành khói. Chị sẽ không lấy thế làm khó chịu. Chị sẽ ở lại đó,
kín đáo và bất động, để ngắm nghía lưỡi lửa ngốn ngấu kỷ niệm, ngốn ngấu
bước chân chị sải dài trên những con phố vắng tối tăm, ngốn ngấu những
ngày Chủ nhật chán chường chị phải đứng giữa Jacques và Stéphanie.

Nhưng Louise lại nhấc va li lên, khóa cửa hai vòng và ra đi, bỏ lại trong

phòng ngoài của ngôi nhà nhỏ những thùng các tông đựng đồ lưu niệm,
quần áo của con gái và những thủ đoạn của ông chồng.

Đêm đó, chị ngủ trong một phòng khách sạn nơi chị đã trả tiền trước

một tuần. Chị làm bánh sandwich và vừa ăn vừa xem ti vi. Chị mút mát bánh
bích quy nhân vả và để chúng tan ra trên lưỡi. Nỗi cô độc hé lộ, như lỗ hổng
khổng lồ nơi Louise nhìn mình tự chìm dần xuống. Nỗi cô độc gắn chặt vào
da thịt, quần áo chị, bắt đầu nhào nặn các đường nét trên mặt chị và khiến
chị có những cử chỉ của một bà già nhỏ bé. Nỗi cô độc ập vào mặt chị trong
buổi hoàng hôn, khi màn đêm buông xuống và âm thanh vang lên từ những
ngôi nhà đông người. Ánh sáng tắt đi và âm thanh vẳng đến; những tiếng
cười, những tiếng thở hổn hển, và thậm chí cả những tiếng thở dài chán nản.

Trong căn phòng nằm trên con phố giữa khu phố Tàu đó, chị đã mất

khái niệm thời gian. Chị lạc lõng, nhớn nhác. Cả thế giới đã lãng quên chị.
Chị ngủ suốt nhiều giờ liền và tỉnh dậy với đôi mắt sưng mọng, đầu đau như
búa bổ, mặc cho cái lạnh ngự trị trong phòng. Chị chỉ ra ngoài trong những
trường hợp vô cùng cần thiết, khi cơn đói trở nên cồn cào không thể chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.