NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 77

Một thằng bé trạc bốn tuổi lại gần cô gái và cô dúi vào miệng nó một

chiếc bánh. Thằng bé mỉm cười.

“Tốt cho cháu đấy,” cô bảo nó. “Đây là một bí mật, đồng ý chứ? Ta sẽ

không nói gì với mẹ cháu hết nhé.”

Thằng bé tên là Alphonse và Mila thích chơi cùng nó. Ngày nào Louise

cũng đến công viên và ngày nào chị cũng từ chối những món bánh ngọt đầy
dầu mỡ mà Wafa mời chị. Chị cấm Mila ăn nhưng Wafa không phật ý. Cô
gái nói rất nhiều và ngồi trên chiếc ghế dài, mông áp sát vào người Louise,
cô kể chuyện đời mình cho chị nghe. Chủ yếu là nói về đám đàn ông.

Wafa khiến người ta nghĩ đến một loài mèo béo không mấy tinh tế

nhưng rất biết cách xoay xở. Cô còn chưa có giấy tờ tùy thân nhưng không
có vẻ gì lo lắng chuyện đó. Cô đến Pháp nhờ một ông già được cô mát xa
cho không tiếc sức, trong một khách sạn ám muội ở Casablanca. Ông già đó
gắn bó với đôi bàn tay cô, đôi bàn tay rất đỗi dịu dàng, sau đó với cái miệng
và bộ mông của cô, rồi rốt cuộc với toàn bộ tấm thân mà cô dâng tặng ông,
theo bản năng và theo những lời mẹ cô khuyên. Ông già đã đưa cô đến Paris,
nơi ông sống trong một căn hộ tồi tàn và lĩnh tiền trợ cấp của Nhà nước.
“Ông ấy sợ em có thai và lũ con ông ấy đã thúc giục ông ấy tống em ra
ngoài. Nhưng có lẽ ông già lại rất muốn em ở lại.”

Trước mặt Louise và thái độ im lặng của chị, Wafa nói chuyện giống

như người ta thổ lộ với một cha xứ hoặc cảnh sát. Cô kể với chị đầy đủ chi
tiết về một cuộc đời có lẽ không bao giờ được yên ổn. Sau khi đi khỏi nhà
ông già, cô được một cô gái đón về, cô ta ghi tên cô vào các trang web gặp
gỡ dành cho phụ nữ Hồi giáo trẻ tuổi và không có giấy tờ tùy thân. Một tối,
một gã đàn ông hẹn gặp cô trong một nhà hàng McDo ở ngoại ô. Gã thấy cô
xinh đẹp. Gã tán tỉnh cô. Thậm chí còn định hiếp cô. Cô đã xoa dịu được gã.
Họ bắt đầu nói về tiền bạc. Youssef đồng ý cưới cô với giá hai mươi ngàn
euro. “Thế là không đắt, để có được giấy tờ tùy thân của Pháp,” cô giải
thích. Cô đã tìm được công việc này, một món hời từ trên trời rơi xuống, ở
nhà một cặp vợ chồng Pháp-Mỹ. Họ đối xử tốt với cô, mặc dù rất khó tính.
Họ thuê cho cô một phòng cách nhà họ chừng trăm mét. “Họ trả tiền thuê
nhà, nhưng đổi lại, em không bao giờ có thể nói không với họ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.