NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 89

yêu thích những chuyến đi dạo trên núi và không bao giờ than thở về sự
thiếu tiện nghi của ngôi nhà duyên dáng này.

• • •

Trong một thời gian dài, bà Sylvie hay nói lảm nhảm, lúc nào cũng kể

từng ấy chuyện về thời trẻ, về những lần dấn thân và đám bạn bè cách mạng
của bà. Theo thời gian, bà đã học được cách tự kiềm chế. Nhất là bà hiểu
rằng chẳng ai thèm đếm xỉa đến những lý thuyết tù mù của bà về cái thế giới
ấy, thế giới đầy những kẻ bị mua chuộc và những kẻ ngu ngốc hết chỗ nói
được nuôi dưỡng bằng màn hình và thịt gia súc từ lò mổ. Ở tuổi họ, bà chỉ
mơ làm cách mạng. “Dù sao, hồi đó chúng ta cũng hơi ngây thơ,” ông
Dominique chồng bà lên tiếng, ông buồn khi thấy vợ đau khổ. “Ngây thơ thì
có thể, nhưng chúng ta đỡ ngu ngốc hơn.” Bà biết rằng chồng mình chẳng
hiểu gì về những lý tưởng mình vẫn hằng ấp ủ, những lý tưởng mà tất cả
mọi người đều coi như trò cười. Ông tử tế lắng nghe bà thổ lộ những nỗi thất
vọng và lo lắng. Bà than thở khi thấy con trai trở thành người như bây giờ -
“Trước đây nó vốn là đứa trẻ vô cùng tự tại, anh có nhớ không?” - một
người đàn ông sống dưới cái ách của vợ, làm nô lệ cho nỗi khát thèm tiền
bạc và tính hão huyền của vợ. Trong một thời gian dài, bà đã tin vào cuộc
cách mạng do hai giới tiến hành, từ đó sẽ sản sinh ra một thế giới hết sức
khác biệt với thế giới nơi các cháu của bà đang lớn lên. Một thế giới nơi con
người có thời gian để sống. “Em yêu, em thật ngây thơ. Phụ nữ cũng là
những nhà tư bản, giống như đàn ông,” ông Dominique bảo bà.

Myriam đi đi lại lại trong bếp, bám riết lấy điện thoại. Để làm dịu bầu

không khí, ông Dominique đề nghị mọi người đi dạo. Myriam dịu lại, bọc
kín hai đứa trẻ trong ba lớp áo chui đầu, khăn choàng và găng tay. Khi ra
đến bên ngoài, sục chân vào tuyết, hai đứa bé chạy nhảy, ngây ngất. Bà
Sylvie đã mang theo hai chiếc xe trượt nhỏ, vốn là xe của Paul và Patrick em
trai anh khi cả hai còn nhỏ. Myriam cố hết sức để không lo lắng, và cô nín
thở nhìn theo hai đứa trẻ lao xuống một con dốc.

“Chúng sẽ ngã gãy cổ mất thôi,” cô nghĩ, và muốn khóc vì ý nghĩ đó.

“Nếu là Louise, chị ấy sẽ hiểu mình,” cô không ngừng tự nhắc đi nhắc lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.