NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 97

của chị. Anh quan sát đôi bàn tay chị đặt trên đầu gối và đang vặn vẹo, đôi
bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo với những móng tay quét sơn hồng, đôi bàn tay
không có vẻ gì phải chịu vất vả, khó nhọc. Louise khiến anh nghĩ đến những
con búp bê bằng sứ mà anh từng nhìn thấy, chúng ngồi trên giá, trong căn hộ
của những bà già, nơi anh từng đến sửa nhà hoặc đồ đạc. Cũng giống như
những đồ chơi ấy, các đường nét của Louise gần như bất biến, thỉnh thoảng
chị có những biểu hiện bất động vô cùng duyên dáng. Một cách nhìn vào
khoảng không vô định khiến Hervé những muốn ghi nhớ cho riêng mình.
Anh nói với chị về nghề nghiệp của mình. Anh làm lái xe giao hàng, nhưng
không phải toàn thời gian. Anh cũng làm những dịch vụ lặt vặt, như sửa
chữa đồ đạc hoặc chuyển nhà. Mỗi tuần ba ngày, anh làm bảo vệ trong bãi
đỗ xe của một ngân hàng, trên đại lộ Haussmann. “Làm việc đó tôi có thời
gian để đọc sách, anh nói. Tiểu thuyết trinh thám, nhưng không chỉ có thế.”
Còn chị, chị không biết phải trả lời thế nào khi anh hỏi chị đọc thể loại sách
gì.

“Còn âm nhạc thì sao? Cô có thích âm nhạc không?” Còn anh, anh

thích âm nhạc đến phát điên, và bằng những ngón tay ngắn ngủn đỏ tía, anh
phác cử chỉ đang gảy dây đàn ghi ta. Anh nói về hồi trước, ngày xưa, thời
người ta còn nghe nhạc của các nhóm nhạc, thời mà các ca sĩ còn là thần
tượng của anh. Anh từng có mái tóc dài, anh tôn thờ Jimi Hendrix. “Tôi sẽ
cho cô xem một bức ảnh,” anh nói. Louise nhận ra chị chưa bao giờ nghe
nhạc. Chi chưa từng có sở thích đó. Chị chỉ biết đến những bài đồng dao,
những bài hát có vần điệu nghèo nàn truyền miệng từ đời mẹ sang đời con.
Một buổi tối, Myriam bắt gặp chị đang nghêu ngao hát một bài cùng hai đứa
trẻ con. Cô liền bảo chị có giọng hát rất hay. “Thật đáng tiếc, lẽ ra chị có thể
đi hát được đấy.”

Louise không nhận thấy rằng đa số khách mời đều không uống rượu, ở

giữa các bàn có đặt một chai soda và một bình nước lớn. Hervé đã giấu một
chai vang dưới đất, bên tay phải anh, và anh rót thêm cho Louise ngay khi
cốc của chị cạn. Chị lặng lẽ uống. Rốt cuộc, chị cũng quen với thứ âm nhạc
ầm ĩ, với tiếng hét hò của người tham dự, với những bài diễn văn khó hiểu
của đám thanh niên gí sát môi vào micro. Thậm chí chị còn mỉm cười khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.