NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 66

nghĩ ngay đến cái bi kịch "ở vậy" của bà ta suốt bốn mươi năm cuộc đời,
hắn nhìn bà ta bằng đôi mắt ái ngại. Hắn hỏi:

- Về Sài Gòn bà ở đâu?
- Khách sạn. Nhưng bây giờ tôi sắp đến nhà một người quen. Nếu không

có gì trở ngại mời anh cùng đi, sau đó chúng ta đi ăn.

Hắn thấy một đề nghị như vậy cũng nghe được nên bằng lòng.
Hai người thả bộ dọc đường Đồng Khởi.
Nơi đến là một căn lầu thụt sâu phía trong. Mặt tiền có vẻ chật hẹp

nhưng bên trong khá rộng, nhờ ăn thông với một cái sân thượng.

Một người đàn ông da trắng đang ngồi dựa ngửa trên chiếc ghế mây lớn,

hai chân lão duỗi ra cho một người đàn bà Việt Nam làm móng chân. Cảnh
đó làm Trần Dũng thấy khó chịu. Hắn chào lão ta nhưng lão không chào
lại, môi ngậm ống điếu to tổ bố, mặt lão đầy thịt, đầu hói. Nói chung lão có
đầy đủ vẻ đáng ghét của một tên thực dân.

Người đàn bà Pháp nói chuyện gì đó một lát rồi đưa cho lão một cái thư

không dán tem xong chào hắn, lui ra. Trần Dũng xoay lưng đi thẳng. Hắn
nói với bà Monique:

- Tôi khó chịu về thái độ của ông ta.
- Ồ, người đàn bà cười, ông ta thuộc "lớp trước" mà.
Hai người đi rất nhanh qua dãy hành lang hẹp. Một người đàn ông cao

lớn từ phía thang máy đi lại. Khi đến gần Trần Dũng mới nhận ra đó chính
là người Ý mà hắn đã gặp ở khách sạn đêm qua. Cuộc chạm trán bất ngờ
không thể tránh né được. Hai người chào nhau.

Không hiểu do kinh nghiệm nghề nghiệp hay do linh cảm mà Trần Dũng

lại nghĩ ngay gã là một tên buôn lậu ma túy. Người Ý nói:

- Thật bất ngờ.
- Chẳng bất ngờ gì. Trần Dũng cười. Tôi hiểu.
Hắn cảm thấy khoái chí khi nói xong câu ấy. Người Ý nọ liền đứng dậy,

gã nhỏ nhẹ hỏi:

- Bạn hiểu à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.