NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1001

- Tôi đã làm thế. Nhưng ông ta không muốn có tiền. Ông ta chỉ muốn đi

thôi.

- Hợp đồng của ta với ông ta thế nào?

- Cuối tháng này là hết. Ta không thể giữ được ông ta nếu ông ta muốn

đi.

- Thế thì kệ cha ông ta… Nếu ông ta muốn đi, cứ để ông ta đi. Ta phải

tìm một ai đó để nắm xưởng phim. Anh không thể có một hãng điện ảnh
mà trong đó lại chả có ma nào làm phim cả.

Tôi không phải là không biết điều ấy. Thật rủi ro là David Ulf đã không

trở về. Tôi có thể tin cậy vào anh ta được.

Anh ta có cảm giác rất nhậy về điện ảnh như là tôi đối với máy bay.

Nhưng anh ta đã chết ở Anzio mất rồi.

- Đêm nay tôi sẽ bay tới San Diego. – Tôi đáp. – Hãy để tôi nghĩ một tý

đã, rồi ngày kia ta sẽ bàn đến nó tại văn phòng của anh ở Los Angeles. –
Tâm trí tôi giờ còn có những mối lo lớn hơn. Một chiếc Centurion đã bằng
thu nhập của xưởng phim suốt cả mười hai tháng rồi.

Khoảng một giờ sáng thì chúng tôi hạ cánh xuống San Diego. Tôi đi taxi

thẳng từ sân bay tới cái âu đóng tàu nhỏ chúng tôi thuê bên cạnh căn cứ hải
quân. Còn cách mười tòa nhà, tôi đã thấy những quầng sáng lóa lên từ chỗ
đó. Tôi mỉm cười một mình. Cứ để cho Amos ra tay mà xem. Ông ta đang
có một kíp thợ ca ba làm như điên, dù có phải vi phạm các quy định về
phòng không cũng mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.