NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1004

Đến hai giờ chiều hôm sau, chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Hễ mở

máy là động cơ số hai bên phải lại phụt đầu tung tóe ra như một cái giếng
phun; chúng tôi không tài nào lần ra được nguyên nhân. Tôi đứng sững trên
triền đà, trân trân nhìn chiếc máy bay. “Ta phải kéo nó lên tôi”, Amos nói,
“đưa nó lại xưởng để chữa”.

Tôi nhìn ông ta: “Như vậy sẽ mất bao nhiêu lâu?”

- Hai, ba tiếng. Nếu ta gặp may, tìm được ngay chỗ hỏng. Có lẽ tốt hơn là

hoãn đến mai hãy cho nó cất cánh.

Tôi nhìn đồng hồ của mình: “Làm thế để làm gì cơ chứ? Từ giờ đến năm

giờ, ta còn hai tiếng rưỡi ban ngày nữa cơ mà”. Tôi quay về phía văn phòng
của ông ta. “Tôi tranh thủ chợp mắt một tý trên cái đi văng đây. Bao giờ
xong thì gọi tôi ngay nhé”.

Nhưng cố ngủ ở đây thì thà đến ngủ ở một nhà máy xe lửa còn hơn, tiếng

công nhân gọi nhau, quát tháo ầm ỹ, tiếng búa rầm rầm, tiếng tán đinh rivê
choang choang. Rồi chuông điện thoại réo, tôi nhổm dậy, cầm lấy ống
nghe. “Alo, ba đấy phải không ạ?” Giọng của Monica.

- Không, Jonas đây. Để anh gọi ông ta cho em.

Tôi đặt ống nghe xuống bàn, bước tới ngưỡng cửa, gọi Amos. Tôi quay

lại, nằm dài trên đi văng khi ông ta cầm lấy điện thoại. Nghe thấy giọng
nói, ông ta bất giác liếc nhìn tôi, ánh mắt là lạ. “Phải ba đang mắc chút việc
bận”. Ông ta lặng thinh một hồi, lắng nghe tôi. Rồi ông ta mỉm cười, thốt
lên: “Thế thì tuyệt quá. Bao giờ con sẽ đi?... Vậy là xong việc này, ta sẽ bay
tới New York gặp con. Ta sẽ tổ chức ăn mừng. Cho ba hôn Jo Ann nhé”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.