NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1010

Tôi vươn người tới, bật công tắc. Tất cả đèn trên bảng điều khiển vụt

chuyển từ đỏ sang xanh. Từ nay trở đi, chúng sẽ chỉ trở lại đỏ nếu có điều
gì bất trắc. Tôi quay mũi máy bay ra phía đại dương: “Ok, nào ta đi!”

Tôi từ từ mở cửa ga. Chiếc máy bay to tướng tròng trành, hơi chúi xuống

các làn sóng rồi dần dần ngóc đầu lên khi sáu cánh quạt bắt đầu tăng tốc,
chém mạnh vào không khí. Bây giờ chúng tôi ngóc lên cao, như một chiếc
xuống cao tốc đang tham dự một cuộc đua mùa hè. Tôi nhìn bảng điều
khiển. Tốc độ ba mươi lăm mét giây.

Giọng Amos vang lên bên tai tôi: “Tốc độ nâng máy bay lên không trung

đã tính toán, theo chế độ bay này, là ba mươi bảy”.

Tôi gật đầu, không ngoái sang ông ta, vẫn tiếp tục tăng ga. Kim đồng hồ

chỉ ba mươi ba, rồi ba bảy. Sóng vỗ ào vào đuôi máy bay như tán đinh. Tôi
đưa kim ga lên đến ba mươi tám, rồi bắt đầu từ từ kéo cần lái vào lòng.

Trong một thoáng, chưa thấy có gì thay đổi cả, tôi tăng tốc độ lên bốn

mươi. Đột nhiên, chiếc Centurion có vẻ như rung lên bần bật, và nhấc mình
lên khỏi mặt nước. Không còn bị dính xuống nước nữa, nó như nhảy bung
lên. Kim chỉ đến tốc độ bốn mươi ba, và toàn bộ hệ thống máy móc nằm
trong tay tôi điều khiển rất dễ dàng. Tôi nhìn qua cửa sổ. Mặt biển đã ở
dưới chúng tôi bảy chục mét. Chúng tôi đã bay được lên trời.

- Mẹ kiếp tuyệt quá! – Một tay nào phía sau tôi bật kêu lên.

Ngồi nguyên trong ghế, Amos vặn người lại: “Ok, thế nào, các tướng?”.

Ông ta chìa tay ra, “trả tôi đi chứ!” Ông ta nhìn tôi, nhoẻn cười: “Mỗi tay
này cuộc với tôi một đôla là ta không bao giờ cất mình lên khỏi mặt nước
được đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.