NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1014

- Đây không phải chuyện vì Chúa trời và Tổ quốc, mà là chuyện vì tiền!

Các anh cứ đi đi.

Tôi nhìn sang Amôx vẫn đang ngồi nguyên trong ghế: “Cả ông nữa,

Amôx!”.

Ông ta lặng thinh. Chỉ tháo dây an toàn buộc ở bụng ra, đứng lên khỏi

ghế. Tôi nghe thấy tiếng cửa cabin ở đằng sau mình mở tung. Ba người kia
đã lao qua cửa cấp cứu ở khoang hành khách.

Đồng hồ chỉ độ cao một ngàn ba trăm. Tôi tắt động cơ số 1 và 6. May ra

tôi có thể cho nó đáp xuống nước được, nếu hai động cơ còn lại chạy được
chỗ nhiên liệu chuyển từ bốn cái kia sang. Máy bay cách mặt biển một
ngàn bảy trăm. Đèn đỏ cửa cấp cứu bật sáng. Tôi nhìn loáng qua ô cửa sổ.
Ba chiếc dù nối đuôi nhau liên tiếp bung ra. Tôi quay lại nhìn bảng điều
khiển. Chín trăm ba mươi.

Có tiếng động cơ phía sau. Tôi quay ngoắt lại, Amôx. Ông ta đang ngồi

lại vào ghế của mình. “Tôi đã bảo ông nhảy ra cơ mà!” tôi thét lên.

Ông ta với tay nắm lấy vô lăng lái: “Đám thanh niên ấy thế là đã an toàn

cả. Tôi tính là hai ta có thể có dịp đưa nó đỗ xuống nước được đấy”.

- Nhỡ không thì sao hả? – Tôi bực tức thét lên.

- Thì cũng chẳng có ai nhớ tiếc gì ta lắm. Ta không bị uổng phí cả một

đời dài như mấy cậu kia. Ngoài ra, cái cô bé này là cả một đống tiền!

- Thế thì sao hả? – Tôi thét váng lên. – Có phải tiền của ông đâu.

Một vẻ không hài lòng rất lạ hiện lên trên mặt Amôx: “Tiền không phải

là thứ duy nhất đổ vào cái máy bay nay. Tôi đã làm ra nó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.