NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1016

- Hả? anh điên rồi sao – Ông ta quát lên. – Có cắt đôi ra, tôi cũng không

chui lọt cái lỗ ấy.

- Ông không béo đến thế đâu. Ta hẵng thử xem đã.

Đột nhiên, ông ta mỉm cười. Đáng nhẽ tôi đã phải khôn hơn, hiểu được

ra rằng không nên tin vào Amôx khi ông ta mỉm cười như vậy. Cái nụ cười
xảo quyệt như sói ấy chỉ đến với ông ta khi ông ta sắp sửa chơi trò xỏ lá đối
với người khác. “Thôi được, Gaxtông ạ. Anh là thuyền trưởng mà”.

- Thế mới hay hơn chứ. – Tôi đáp, khuỵu chân xuống, giơ hai tay lên

chuẩn bị đỡ ông ta chui qua cửa. – Tôi đã biết, rồi cũng có ngày ông sẽ hiểu
ra ai là chủ mà.

Nhưng ông ta đã không bao giờ hiểu ra điều đó cả. Và tôi cũng không

bao giờ cò biết ông ta đã đánh mình bằng cái gì. Tôi lao vèo vào Phố Mê,
đầu nặng trĩu. Tôi đang léo ra, nhưng không thực thoát hẳn ra khỏi Phố Mê
ấy. Tôi nhận thức được những việc xung quanh, nhưng không làm gì được
nữa. Hai tay tôi, hai chân tôi, đầu tôi nữa – tất cả như thuộc về một người
khác.

Tôi cảm thấy Amôx kéo tôi về phía cái cửa, rồi mặt đau rát lên như bị

mèo cào. Tôi bắn văng ra khỏi cửa, rơi, rơi mãi, đến hàng nghìn dặm, hàng
nghìn tiếng đồng hồ. Rồi tôi ngã sụp xuống thành một đống trên cái cánh,
tay vẫn lần tìm sợi dây để giật cho dù mở ra.

Tôi loạng choạng đứng dậy, cố trệu trạo trèo lên thành cái cabin, trở lại

lỗ cửa sổ. “Ra, ra ngay! Đồ khốn kiếp, đồ chó đẻ bẩn thỉu!” tôi thét lên, òa
khóc. “Ra, ra ngay, không ông giết mày!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.