NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1017

Rồi cái máy bay vặn mình, một mảnh gì đó từ phía cánh bắn văng lên,

đập vào sườn tôi, hất tôi nhào xuống biển. Tiếng không khí ép rít lên xì xì.
Cái phao bắt đầu phồng lên quanh bẹn tôi. Tôi đặt đầu lên những cái gối
mềm, ngủ thiếp đi ngay lập tức.

5

Ở bang Nêvađa, nơi tôi sinh ra và được nuôi dạy lớn lên, hầu như chỉ có

cát và các lèn đá với dăm ba hòn núi nhỏ. Không hề có biển và đại dương.
Nơi ấy có suối và hồ, có bể bơi ở mọi câu lạc bộ và khách sạn. Nhưng
những cái ấy đều đầy một thứ nước ngọt, tinh khiết, lục bục trong miệng ta
như rượu vang, nếu như đang tắm mà ta có nhỡ uống phải.

Trong đời, tôi cũng đã từng đến đôi ba đại dương. Đại Tây Dương - ở bãi

biển Maiami và Atlantic Xity; Thái Bình Dương, ngoài khơi Malibu; rồi
những làn nước xanh thẫm của Địa Trung Hải nữa, ngoài khơi Rivêra. Tôi
đã ngâm mình trong làn nước ấm của dòng hải lưu Gălf Xtrim, chạy băng
băng trên những vạt cát trắng của bãi biển Becmuđa, đuổi theo một cô gái
trần trụi, người chỉ có một mong muốn duy nhất là được làm như cá. Tôi
không tài nào hiểu ra được cái bí quyết của loài cá heo, bởi không hiểu sao,
trong nước mặn, mọi cái đối với tôi đều nhẹ bỗng, đều chuội khỏi tôi. Tôi
chưa bao giờ ưa nước mặn cả. Nó dính nhơm nhớp vào da, làm mũi cháy
rát lên, mắt cộm nhức. Và nếu nhỡ uống phải một ngụm, thì cứ như là uống
phải một ngụm nước súc miệng ăn từ hôm qua chưa rửa.

Vậy tôi đang lềnh bềnh ở đây làm gì thế này?

Đồ khốn kiếp, con người nhỏ bé ạ! – Tất cả sao trên trời đang chõ xuống,

cười nhạo anh. Thế này mới làm anh tỉnh ra, biết tôn trọng biển. Anh không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.