NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1021

- Nhưng mà anh yêu em. – Tôi thốt lên. Và ngay khi đó, tôi đã thấy rõ sự

hời hợt của những lời ấy.

Em cũng biết điều đó. Phải, em cũng biết. Bởi vì trong những lời gay gắt

tự buộc tội mình, em đã buộc cho tôi tất cả tội lỗi của toàn bộ giới đàn ông,
mà em đã biết. Và những lời ấy không sai tý nào cả, bởi đó cũng chính là
tội lỗi của tôi.

- Nhưng mà anh yêu em. – Tôi lặp lại. Và vừa mới thốt những lời ấy ra

khỏi miệng, tôi biết rằng em đã nhận ra sự yếu ớt của chúng. Qua miệng
tôi, chúng trở nên trống rỗng và hời hợt. Nếu như tôi trung thực, thậm chí
là chỉ riêng với sâu kín lòng mình, thì đáng lẽ tôi phải nói những lời này:
“Anh muốn em. Anh muốn em trở nên cái mà anh muốn em trở thành cơ.
Một sự phản ánh của hình tượng ấy trong những giấc mơ của anh, tấm
gương ghi lại những thèm khát thầm kín của anh, khuôn mặt anh khát khao
muốn phô diễn cho toàn thế giới chiêm ngưỡng, tấm gấm kim tuyến trên đó
anh thêu thành vinh quang cho anh. Nếu em là tất cả những điều ấy, anh sẽ
đem lại cho em sự hiện diện của anh đây, ngôi nhà của anh đây. Nhưng
những điều ấy, đâu phải dành cho em như em đang là người thế này; mà là
cho anh và cho người mà anh muốn em trở thành kia”.

Và tôi đứng sững, không làm gì cả, lắp bắp những lời nhàm chán rỗng

tuếch, trong khi những lời em nói ra khỏi miệng lại chính là thuốc độc cho
tôi, em đang uống vào mà không biết. Bởi em đã bước qua tảng đá bí mật
của tôi, không hề rõ mảy may.

Tôi đứng sững ở đó hồi lâu, trong cái nóng hầm hập không quen thuộc,

trong ánh nắng mặt trời gay gắt chói chang, lòng thầm hổ thẹn với dòng
máu lạnh ngắt đang chảy trong huyết quản – dòng máu lạnh đã làm tôi khác
hẳn với bất kỳ ai trên trái đất. Và không phản đối, tôi đã để em dùng nọc
độc của tôi để tự hủy hoại em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.