ngón tay cô ấn vào má tôi, kéo thịt ở dưới cằm tôi, vuốt vuốt tóc hai thái
dương tôi lại cho gọn. “Nhắm mắt lại anh”.
Tôi nhắm mắt lạ. Những ngón tay cô nhẹ nhàng xoa xoa lên cầu mắt tôi.
“Mở ra”.
Tôi mở mắt ra. Mặt cô vẫn bình thản, kín đáo. “Mỉm cười xem”, cô thốt
lên, “như thế này”. Miệng cô nhệch ra, bắt chước một cách không có thần
sắc cái nụ cười ấm áp thường có của cô.
Tôi ngoác miệng, ngoác mãi cho đến khi những cơn đau nhấm nhức lúc
đầu ở hai bên má đã trở thành nóng rát mặt tôi. Tôi vẫn ngoác miệng ở
nguyên tư thế ấy.
- Thôi được rồi. – Cô thốt lên, đột nhiên mỉm cười thực sự. – Anh có thể
ngậm miệng lại được như thường rồi đấy.
Tôi ngậm miệng lại, ngẩng lên nhìn cô chằm chằm. “Thế nào, bác sĩ?”
tôi cố đùa đùa, “nom kinh lắm hả?”
- Không đến nỗi tồi. – Cô nói bình thản. – Anh chưa bao giờ là một anh
chàng điển trai, cái đó thì anh tự biết rất rõ rồi đấy. – Cô cầm một cái
gương ở chiếc bàn đẩy lên. – Đây. Nhìn tận mắt đi.
Tôi không nhìn vào nó. Tôi chưa muốn nhìn mình lúc này. “Cho anh hút
thuốc lá được không, bác sĩ?”
Cô lặng lẽ để cái gương xuống, rút túi áo khoác ngoài ra một bao thuốc
lá. Cô ngồi xuống mép giường tôi, ngậm một điếu trên môi, châm lửa, rồi
chuyển nó cho tôi. Tôi rít một hơi thuốc dài, mùi son môi cô thơm thoang
thoảng, lẫn trong luồng khói.