NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1039

- Thế còn hiện nay thì ta làm gì với nó đây? Để nó mục nát ra trong khi

vẫn phải đóng thuế ư?

- Không. – Tôi đáp. – Chuyển nó thành một xưởng cho thuê kiểu xưởng

Gôlduyn ấy. – Nếu ta hòa, hoặc hơi lỗ một tí, tôi thấy thế là ổn rồi.

Anh trố mắt nhìn tôi: “Anh định thế thật ư?”

- Thật đấy. – Tôi đáp, rồi quay đi, ngẩng đầu nhìn lên cái mái sân quay.

Lần đầu tiên, tôi mới thực sự để ý đến nó. Nó xám đen, nhem nhuốc nhựa
đường. “Này anh Mac, anh có để ý thấy cái mái kia không?”

Anh quay lại, nhìn theo, mắt nheo nheo chói nắng.

- Trước khi anh làm tất cả những việc khác. – Tôi nói nhẹ nhàng. – Anh

cho quét sơn trắng mái nhà đi đã nhé.

Tôi thụt đầu vào trong ôtô. Nêvađa đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt là lạ.

Giọng anh gần như đượm buồn: “Chả có gì thay đổi cả, Giônơx con nhỉ?”

- Vâng. – Tôi đáp, mệt mỏi. – Chả có gì thay đổi cả.


8

Tôi ngồi trong hàng hiên, nheo mắt nhìn ra nắng chiều. Từ trong nhà

phía sau tôi, Nêvađa bước ra, buông mình ngồi phịch xuống một cái ghế
bành bên cạnh. Anh lôi một bánh thuốc lá khỏi túi áo, cắn một miếng
tướng, rồi nhét lại nó vào túi. Sau đó, anh móc một miếng gỗ và con dao
nhíp từ túi bên kia ra, bắt đầu lúi húi gọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.