NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1047

Tôi không thốt nổi thành lời, chỉ trợn mắt trừng trừng. Cái lão khọm này

phát rồ rồi chăng? Mọi người đều biết rõ rằng Giô-An không phải là con
tôi.

Ông già thầy thuốc chợt rũ ra cười, vỗ đùi đánh đét. “Tôi không bao giờ

quên được cái lúc mẹ nó đến phòng khám của tôi”, ông ta cười, “cô ta lúc
ấy chưa là vợ của anh, tất nhiên. Gớm, cô ta có cái bụng mới to chứ, chưa
bao giờ tôi nhìn thấy bụng ai to đến như vậy. À té ra là vì vậy mà anh chàng
vội đánh đùng một cái cưới vợ ngay – tôi thầm nhủ. Anh ta đã gieo hạt sớm
hơn thời vụ rồi!”

Ông ta ngẩng lên nhìn tôi, vẫn mỉm cười. “Đấy là trước khi tôi khám cho

cô ta, anh hiểu không?” Ông nói nhanh. “Tôi suýt nữa chết ngất vì ngạc
nhiên bởi sau khi xem xét kỹ, thấy rõ cô ta mới được có sáu tuần. Một
trong những trường hợp lạ lùng đặc biệt, khi người đàn bà quá xúc động
hồi hộp. Cô ta khi ấy lo lắng và hồi hộp đến nỗi bụng cứ phình hơi lên như
một quả khí cầu. Tôi thậm chí còn lục lại báo, xem lại ngày cưới của anh ả
cho chắc chắn nữa kia. Và xin cứ vặn trụi râu tôi đi, nếu không phải là anh
làm cô ta có con – sớm nhất là hai tuần sau khi cưới. Nhưng tôi vẫn có thể
nói với anh được một điều, cu cậu ạ”, ông già quay người ra cửa, “lần sau
khi đóng cọc, nhớ đóng cho cẩn tôi hận nhá. Tít vào ngách trên ấy, cho nó
dính chắc ở đấy!”.

Và phá lên cười sằng sặc ông già đi hẳn.

Người tôi ngợp lên, ngực nghẹn thắt lại. Tôi ngồi phịch xuống đi văng.

Suốt bao nhiêu năm trời ròng rã, tôi đã gây nên tội mà không biết. Và đột
nhiên, tôi hiểu ra Amôx sẽ định nói gì với tôi sau khi bay thử máy bay về.
Ông đã thấy trong đêm ấy, tôi cuồng điên đến mức đến mức độ nào đã dùng
chính nỗi căm tức của tôi xoay lại trị tội. Monica – Monica không thể làm
gì được về chuyện ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.