NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 1049

- Vậy thì kêu hai người quay lại đi. – Anh xem đồng hồ tay. – Còn mười

lămp hút nữa xe lửa mới chạy đó.

- Nhưng làm cách nào, làm cách nào bây giờ? Ta không thể nào tới ga

kịp!

Anh khoát tay về phía bàn. “Còn têlêphôn kia”.

Tôi ngây dại nhìn anh một thoáng, rồi tập tễnh bước lại điện thoại. Tôi

gọi cho văn phòng trưởng ga ở Renô, bảo họ cho người tìm em. Trong khi
chờ em trả lời điện thoại, tôi đưa mắt nhìn Nêvađa mỗi khi thấy lo sợ.
“Nhưng… nhưng nếu cô ấy không quay lại thì sao?”

- Cô ấy nhất định quay lại. – Anh đáp chắc chắn. Anh mỉm cười. – Cô

vẫn còn yêu chú. Đó cũng là điều ai cũng biết, chỉ có chú là không mà thôi.

Rồi điện thoại vang lên giọng em, lo âu, hồi hộp: “Giônơx, anh vẫn khỏe

đấy chứ? Có chuyện gì không lành ư?”

Thoạt tiên tôi nghẹn lời không nói được. Rồi một hồi sau, tôi thốt lên:

“Monica… Em đừng đi!”

- Nhưng em phải đi ngay, anh Giônơx. Cuối tuần là em phải nhận việc

mới rồi.

- Vứt nó đi. Anh cần em!

Đầu dây kia im phăng phắc. Tôi ngỡ là em đã bỏ máy. “Monica, em có

còn nghe anh nói đấy không, Monica?”

Tiếng em thở hổn hển: “Em vẫn còn đây, em đang nghe, Giônơx”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.