NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 109

cháu hơn như bây giờ đâu”.

Bà đóng cửa lại, dẫn chú đến bàn. Bà ấn chú ngồi xuống một cái ghế và

đặt trước mặt chú một đĩa súp. Đờ đẫn, chú bắt đầu ăn.

- Tôi ra tháo dây cho đám súc vật cái, - Ông Ônxen nói.

Khi ông bước trở lại nhà, Macx đã ngủ, đầu gục xuống hai tay khoanh ở

trên bàn.

Bà Ônxen đưa tay xuỵt chồng. “Ông không thể để thằng bé một mình

đuổi theo bọn người đó được”, bà thì thào.

- Cháu phải đi, bác ạ. – Giọng Macx vọng tới từ phía sau.

Bà quay ngoắt lại, nhìn chú. “Không được”, bà kêu lên, “chúng đến là

người lớn và sẽ làm hại cháu. Trời ơi, cháu vẫn còn là một đứa trẻ”.

Chú nhìn thằng vào mặt bà và lần đầu tiên bà nhận thấy, niềm kiêu hãnh

bừng lên sâu thẳm từ cặp mắt xanh tối đó. “Chúng định hại cháu đến mức
nào thì đã làm rồi, bác ạ”, chú nói, “cháu sắp mười sáu tuổi, và đối với dân
da đỏ má cháu, một đứa con trai đến mười sáu tuổi thì không còn là trẻ con
nữa. Nó đã là một người lớn, một người đàn ông”.

Ngày thứ hai rời khỏi thị trấn Đogiơ, chú kìm ngựa bước chậm lại và

chăm chú xem xét rìa đường. Mấy phút sau, chú xuống ngựa, cẩn thận nhìn
mép con đường đất.

Bốn con ngựa đã dừng ở đây. Chúng đã vòng đi vòng lại mấy lần rồi hai

con tiếp tục theo đường cái hướng tới thị trấn Vơginia. Hai con kia đi về
phía đông, băng qua đồng cỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.