NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 110

Chú lên ngựa, đi vào đồng cỏ, đảo mắt tìm cho đến lúc thấy được cái

định kiếm một trong hai con ngựa là ngựa của ba má chú. Chú nhận ra vết
móng ngựa trên mặt đất mềm. Nó nông hơn các vệt khác, chứng tỏ không
có người cưỡi mà chỉ dắt nó. Và điều ấy cũng chứng tỏ tên đi trước mặt chú
là thằng đầu sỏ, vì nếu không thì tụi chúng không để nó lấy thêm một con
ngựa, thứ của cải quý nhất mà chúng đã ăn cắp được.

Đi theo dấu vết thêm mấy dặm nữa, chú nhìn thấy mấy bãi phân ngựa.

Chú dừng lại, nhảy xuống. Chú lấy chân đá cục phân. Nó chưa quá bảy
tiếng đồng hồ. Tụi chúng đã phí nhiều thời giờ hơn là chú nghĩ. Chú lên
ngựa phi tiếp.

Chú đi gần suốt đêm, lần theo dấu vết dưới ánh trăng vằng vặc. Đến

chiều hôm sau, chú chỉ còn cách con mồi của mình chưa đầy một giờ nữa.

Chú ngẩng nhìn trời. Đã khoảng bảy giờ và trời sắp tối. Thằng kia có lẽ

sắp dừng lại kiếm chỗ nghỉ nếu nó chưa dừng. Macx xuống ngựa, đợi đêm
tối.

Trong khi ngồi đợi, chú chặt một cành cây có chạc đôi từ một cây cằn và

lắp một hòn đá tròn vào giữa chạc đôi đó. Chú lấy dây da mỏng buộc chặt
hòn đá vào chạc cây rồi quấn dây ngoằn nghèo xuôi xuống khúc cây làm
thành một cái tay cầm. Xong xuôi, thế là chú đã có một cái gậy chiến tốt
như bất kỳ cái nào chú đã họclàm được trong những mùa hè ở với người
Kaiôoa.

Trời đã tối, chú đứng dậy, buộc cây gậy chiến vào thắt lưng. Chú túm lấy

dây thòng lọng ở cổ ngựa và cẩn thận dò dẫm tiến lên từng bước.

Chú đi rất chậm, tai căng lên nghe ngóng mọi tiếng động lạ, mũi hít hít

ngửi xem trong làn gió thoảng nhẹ có mùi khói lửa trại không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.