NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 112

Lầu bầu chửi, gã đàn ông ngồi dậy, nhìn về phía trước, tay nắm chặt

súng. Gã không bao giờ biết được cái gì đã đánh gã. Macx từ phía sau
giáng cái gậy lên đầu gã rất gọn.

Khi Macx dắt con ngựa và quay lại thì bình minh đã lấp ló ở phía đông.

Chú buộc nó vào cái cây nằm cạnh hai con kia rồi đi tới chỗ gã đàn ông.

Mắt gã vẫn nhắm nghiền. Gã thở đều đều mặc dù có một mảng máu ở

má và một bên tai, nơi cái gậy đập vào. Gã nằm ngửa tênh hênh, tay chân
duỗi sõng soài, giáng chặt xuống đất, trần như nhộng.

Macx ngồi xuống tảng đá và bắt đầu liếc con dao cho sắc. Mặt trời lên.

Gã đàn ông mở mắt. Thoạt đầu còn đờ đẫn, sau dần dần sáng ra. Gã chực
nhỏm dậy, và mới biết rằng mình bị trói ghì xuống. Gã lật đầu sang một
bên, nhìn Macx.

- Cái chi thế này? – gã thốt lên.

Macx chằm chằm nhìn gã, tay vẫn không ngừng liếc dao, “Mày nhớ tao

chứ?” Chú nói, “tao là Macx Xanđ đây”.

Chú bước lại gần gã. Chú đứng sững bên cạnh, con dao hờ hững ở trong

tay. Nhìn gã, bụng chú bỗng dội lên một cảm giác nôn nao kinh tởm. Rồi
chú nhớ lại cái gì đã xảy ra trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Hình ảnh đó đã xóa sạch
cảm giác buồn nôn. Chú nói, giọng bình thản. Không một chút tình cảm:

- Sao mày lại giết ba má tao?

- Tôi không làm gì họ cả, - gã đàn ông thốt lên, không rời mắt khỏi con

dao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.