NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 117

Mặt trời đã gần giữa đỉnh đầu, sáng trắng, hun nóng giãi lớp bụi cuối

mùa xuân trên sân. Đàn gia súc khẽ rống, dường như bằng cách nào đó,
chúng cũng biết rằng chúng đã đi hết đường rồi. Con đường dài từ
Têchxax, rồi lên tàu hỏa, tới Kanxơx Xity, và cái thời điểm tận số đang ở
trước mặt chúng.

Macx đội lại mũ, nheo mắt nhìn xuống chỗ hàng rào nơi ông chủ đang

ngồi với mấy lão lái bò. Chú cho ngựa đi đến đó.

Fara ngẩng lên khi thấy chú lại gần: “Vào hết cả rồi chứ?”

- Chúng vào hết cả rồi, ông Fara ạ.

- Tốt, - Fara đáp. Ông ta quay mặt sang một lão lái bò: “Đếm đúng chưa?

Tôi là một nghìn một trăm mười”.

- Tôi cũng đếm đủ vậy.

Fara tụt xuống khỏi hàng rào. “Chiều nay tôi sẽ đến văn phòng ông lấy

séc”.

Lão lái gật đầu. “Khi ấy là séc đã xong xuôi”.

Fara lên ngựa. “Đi nào, chú nhóc”. Ông ta nói với lại qua vai. “Ta đến

khách sạn tắm cái cho sạch hết đám cứt trâu cứt bò bám vào người đi”.

- Anh em ơi, - ông ta thốt lên sau khi tắm, - Tớ cảm thấy như nhẹ hẳn

người đi đến mười cân ấy.

Macx cho chân vào đôi bốt, đứng thẳng lên và quay lại. “Dạ, cháu cũng

thấy vậy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.