NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 119

Fara lặng thinh một lúc. “Mà, ăn mặc như vầy, cháu không sợ thẳng đó

nhận ra cháu và lùng cháu trước sao?”

- Cháu mong thằng chả làm như vậy, - Macx nói lặng lẽ, - Cháu mong nó

biết được nó chết vì sao.

Fara quay đi trước ánh mắt heo hút của chú, nhặt cái áo sơmi lên mặc.

Macx chờ ông mặc xong. “Bác Fara, giờ cháu đi lo chuyện của cháu đây”,
chú nói sau khi thấy ông xỏ xong quần.

Fara đi đến tủ quần áo, cầm lấy cái túi. “Đây cháu. Bốn tháng tiền công –

tám mươi đôla – và sáu mươi đôla mày chơi bài xì được”.

Macx bỏ vào túi sau, không hề đếm lại. “Cảm ơn bác”.

- Tao không bảo nổi cháu quay lại làm với tao được sao? Fara hỏi.

- Không, cảm ơn, bác Fara ạ.

- Mày không thể giữ mãi cái căm uất trong người như thế được cháu ạ, -

Ông già nói, - Không hay gì đâu. Rồi kết cục lại tự làm hại đời mình thôi.

- Cháu không thể làm khác được, bác Fara ạ. – Macx chậm chạp nói. Đôi

mắt chú lạnh lùng, trống rỗng. – Cháu không bao giờ quên nổi được rằng
chính cái ngực đã từng cho cháu bú giờ thằng khốn kiếp ấy lại lột da làm
bao đựng thuốc lá.

Cánh cửa đóng lại sau chú, Fara đứng sững, chằm chằm nhìn theo.

Mary Gađy mỉm cười với cậu con trai, “Uống hết chỗ uyxky đi, để em

cởi quần áo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.