NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 118

Mắt Fara mở to, ông huýt lên một tiếng khẽ. Macx mặc một cái áo sơmi

da hoẵng và chiếc quần ống túm. Đôi bốt chăn bò cao đế của chú đánh
bóng như gương. Chiếc mùi xoa quấn quanh cổ như một thỏi vàng, nổi bật
trên nền da đỏ nâu, xạm nắng. Tóc chú đen đến xanh ánh lên, xõa chấm vai.

Fara quay lại huýt sáo. “Macx, mày kiếm đâu ra bộ quần áo này thế?”

Macx mỉm cười: “Đây là bộ cuối cùng má cháu may cho đó”.

Fara cười: “Ồ, trông mày giống như đúc một người da đỏ”.

Macx cũng mỉm cười theo. “Cháu là người da đỏ mà”, chú lặng lẽ đáp.

Tiếng cười của Fara tắt rất nhanh. “Nửa da đỏ thôi, chú nhóc ạ. Ba mày

là người da trắng và là một người tốt. Tao đã bao nhiêu năm cùng đi săn với
Xam Xanđ rồi, quái lạ sao mày lại không tự hào về ông ấy chứ?”

- Cháu rất tự hào về ổng, bác Fara ạ, - Macx đáp, - nhưng cháu vẫn nhớ

rằng người da trắng đã giết ổng và má cháu.

Chú nhặt thắt lưng súng vắt trên ghế lên, buộc vào bụng. Fara nhìn chú

cúi xuống gài cái bao súng lên đùi. “Mày vẫn chưa chịu thôi tìm kiếm
chúng hả cháu?”

Macx ngẩng lên: “Không, không bao giờ bác ạ”.

- Kanxơx Xity to lắm. Mày làm thế nào có thể tìm ra hắn ta ở đây?

- Nếu nó ở đây, cháu sẽ tìm được, - Macx đáp, - Đây là nơi nó có thể tới.

Rồi cháu sẽ xuôi xuống miền Têchxax tây tìm thằng cha kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.