NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 128

điếu vào miệng và bật diêm.

Ngọn lửa lóe lên trong bóng đêm và anh nhận thấy Raina đang ngồi thu

lu trong cái ghế bành nhìn anh. Anh hít một hơi khói dài, thổi tắt phụt que
diêm, “Sao cô không ngủ?”.

Cô thở vào một hơi rất sâu. “Em không ngủ đươc. Em sợ”.

Anh ngỡ ngàng nhìn cô, “Sợ ư, Raina? Cô sợ cái chi?”

Cô ngồi im phăng phắc trong ghế bành: “Em sợ cái sẽ xảy ra với em”.

Anh lặng lẽ cười, yên tâm trở lại: “Cô đã trưởng thành, cô lại trẻ. Cả

cuộc đời đang ở trước mắt cô”.

Khuôn mặt cô sáng mờ mờ trong bóng tối. “Em biết”, cô thì thào, “em

cũng đã tự nhủ như thế. Chỉ có điều là em không thể bảo mình tin thế
được”.

Và đột nhiên, cô quì sụp xuống trước mặt anh: “Nêvađa, Nêvađa, anh

phải giúp em, giúp em với!”

Anh đưa tay ra vuốt tóc cô: “Rồi đâu có đó Raina ạ!”

Cô nắm chặt lấy tay anh. “Anh chưa hiểu, anh Nêvađa ạ!” Cô nói khàn

khàn, “Lúc nào em cũng thấy thế. Trước khi em lấy ông Cođơ, trước khi
em tới vùng này. Thậm chí ngay từ khi em còn rất nhỏ”.

- Người ta ai cũng có lúc sợ một cái gì đó, Raina ạ.

Giọng cô vẫn lạc đi vì sợ. “Nhưng không như em! Em khác lắm! Em sẽ

chết sớm vì một bệnh gì đó rất khủng khiếp. Em biết, em biết thế Nêvađa ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.