NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 134

Nêvađa cầm tay Raina, cùng bước xuống thang toa xe. Hai người đi

ngang bãi diễn, tới chỗ ô tô của họ đỗ. Đi ngược lại phía họ là các diễn viên
đang lùa ngựa vào ràn, vội về các toa xe của mình thay quần áo, gọi với
qua đầu nhau về dự định giải trí tối nay.

Đến bên ô tô, Raina quay sang phía anh: “Cho em ở lại với anh nhé, anh

Nêvađa”.

Anh chậm rãi mỉm cười. “Anh tưởng bọn ta đã quyết định rồi cơ mà”.

- Nhưng anh ạ, - mắt cô tỏ vẻ nghiêm trang, - em chả có gì cần miền

đông cả. Thực vậy. Còn ở đây, ít nhất em cũng thấy háo hức, sống động…

- Thôi đừng trẻ nít nữa. Cô là người đàn bà trưởng thành rồi. Sống đây

không hợp với cô đâu. Chỉ một tuần là cô thấy tẻ chán thôi mà.

- Em sẽ mua lại một nửa số tiền anh lỗ mùa diễn này nếu anh cho em

được ở lại đây, - cô nói nhanh.

Anh quay phắt sang nhìn cô. Anh nghĩ là cô đã không nghe thấy câu

chuyện trong toa bán vé, cô có vẻ mê mải xem diễn thế cơ mà. “Cô không
chịu nổi đâu?” anh nói.

- Thế còn anh chịu nổi chắc? – cô bẻ lại.

- Tốt hơn cô, - anh nói nhanh, - ngoài cái này ra, tôi còn những thứ khác

nữa.

Cô mở to mắt nhìn anh một thoáng, rồi ngồi vào xe. Cô lặng im tới ga,

đến lúc sửa soạn lên tàu.

- Anh viết thư cho em nhé, anh Nêvađa? - Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.