NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 14

Giọng của cô gái vọng tới, thì thào sợ hãi: "Giôny, em đang bị ra máu".

Cơn buồn ngủ bay vèo qua đầu tôi như một viên đạn: "Chuyện gì đã xảy

ra, hả?"

- Em đã đến khu Mêhicô chiều nay và giờ có cái gì làm sao ấy. Em

không ngừng ra máu. Em sợ lắm.

Tôi nhỏm dậy trên giường: "Em đang ở đâu?"

- Chiều nay em vào ở khách sạn Oextut. Phòng chín-không-chín.

- Quay lại giường nằm ngay. Anh đến đây.

- Nhanh lên anh, nhanh lên!

Oextut là một khách sạn thương mại ở khu làm ăn của Lôx Angiơlex.

Không một ai buồn nhìn đến lần thứ hai khi tôi bước lên thang máy mà
không xưng danh ở bàn hướng dẫn. Tôi dừng lại ở phòng 909 và xoay nắm
cửa. Cửa không khoá. Tôi bước vào.

Chưa bao giờ trong đời, tôi nhìn thấy nhiều máu đến thế. Máu ở kín khắp

cái thảm rẻ tiền trải sàn, ở trên ghế cô gái ngồi gọi điện thoại cho tôi, ở trên
những tấm ga trắng trên giường.
Cô ta đang nằm trên giường, mặt trắng bợt như cái gối ở dưới đầu. Mắt cô
ta nhắm nghiền. Tôi lại gần. Mắt cô ta mở ra, sáng loé lên. Môi cô ta mấp
máy nhưng không phát ra lời.

Tôi cúi xuống. "Em đừng cố nói nữa. Anh sẽ gọi bác sĩ. Rồi em sẽ qua

khỏi thôi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.