NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 15

Cô ta nhắm mắt lại. Tôi đến máy điện thoại. Chỉ đơn thuần gọi một bác

sĩ thì không có tác dụng gì. Cha tôi sẽ không vui nếu tôi để tên gia đình một
lần nữa trương lên báo. Tôi gọi Mac Alixtơ. Anh ta là luật sư điều khiển
công việc của hãng ở Caliphonia.

Người quản gia của anh ta gọi anh ta đến bên máy. Tôi cố giữ giọng bình

thản:"Tôi cần ngay một bác sĩ và một chiếc xe cấp cứu".

Rồi ngay lập tức, tôi hiểu ra tại sao cha tôi dùng Mac. Anh ta không mất

thì giờ hỏi những câu vô ích. Chỉ ở đâu, khi nào, và ai. Không hề tại sao.
Giọng anh rất chính xác: "Mười phút nữa một bác sĩ và một xe cấp cứu sẽ ở
đó. Tôi khuyên anh nên đi khỏi đó đi. Anh dính líu vào chuyện ấy thế là đủ
rồi,dính sâu thêm nữa không có tác dụng gì đâu".

Tôi cám ơn Mac, đặt máy xuống. Tôi liếc lại phía giường. Mắt cô ta

nhắm, có vẻ như đang ngủ. Tôi bước về phía cửa. Cô gái mở mắt ra:

- Đừng đi, Giôny, em sợ lắm.

Tôi quay lại, ngồi xuống cạnh giường. Tôi nắm lấy cô ta và cô ta nhắm

mắt lại. Xe cấp cứu đến sau mười phút. Và cô ta không rời khỏi tay tôi cho
đến khi tới bệnh viện.

3

Tôi bước vào nhà máy, tiếng động và mùi vị của nó ập ngay tới, bọc

quanh tôi như một cái kén tằm. Tôi có thể cảm thấy công việc ngừng lại
một thoáng ở những chỗ tôi đi ngang qua và nghe được những tiếng thì
thầm đã nhỏ giọng lại bay theo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.